Sở Hà cùng Cố Cảnh Liên xuống xe, bác Phúc ôm Tiểu Bảo tiến lên đón, cười híp mắt nhìn về phía Cố Cảnh Liên, lại nhìn Sở Hà, vui cười hớn hở hỏi:
“Thế nào? Họp phụ huynh cho Tiểu Bảo có thú vị không?”
Cố Cảnh Liên cau mày, bất chợt nhớ đến ở buổi họp phụ huynh phải chơi những trò chơi quỷ quái kia thì trên mặt liền u ám một trận!
Sở Hà cũng nghĩ đến chuyện không vui trước khi đi, vẻ mặt cũng không có bao nhiêu vui vẻ.
“Vô vị.”
“Vô vị.”
Hai người gần như đồng thanh nói, nói xong liền mỗi người một hướng trở về phòng.
Bác Phúc ngây ngẩn ôm Tiểu Bảo, ngổn ngang đứng trong gió!
...
Trong thư phòng, Cố Cảnh Liên đứng bên giường, nhìn xuyên qua cửa sổ về phía trong sân, Tiểu Bảo đang ôm gấu bông ngồi cạnh hồ chơi đùa.
Bên cạnh có vài người đàn ông cường tráng đang đứng, những vệ sĩ này mang một vẻ mặt hung thần ác sát, nhưng mà khi đối mặt với Tiểu Bảo, trong ánh mắt lại lộ ra biết bao nhiêu cưng chiều thì miễn bàn đi.
Từ sau khi Tiểu Bảo được thu xếp ở lại Cố gia dường như liền trở thành linh vật của Cố gia.
Tất cả mọi người đều rất yêu thích cậu.
Những kẻ kiên cường này xưa nay đều là đánh đánh giết giết tới lui, trải qua những tháng ngày liếm máu trên mũi đao, song khi đối mặt với Tiểu Bảo thì mặt ấm áp nhất cũng bị lộ ra.
Trẻ nhỏ hay động vật đều giống nhau, cực kỳ đơn thuần, sẽ kích phát thương yêu sâu trong lòng người.
Cửa bị người gõ vang.
Bác Phúc đẩy cửa đi vào, trong tay bưng trà bánh, thấy Cố Cảnh Liên đứng trước cửa sổ, đem trà bánh để lên bàn, đi đến trước mặt anh.
“Ông chủ, hôm nay rất mệt đúng không?”
Ánh mắt Cố Cảnh Liên xuyên qua cửa sổ, rơi trên người Tiểu Bảo, trông thấy cậu được mấy vệ sĩ kia chọc cho cười ha ha, lộ ra răng thỏ nhỏ đáng yêu.
Người đàn ông đã quen mang gương mặt lạnh lẽo cũng dần dần lộ ra một chút ý cười cưng chiều.
Bác Phúc thấy anh phát ra tiếng, tò mò men theo tầm mắt của anh, lại phát hiện anh đang nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, lập tức nói:
“Hôm nay Tiểu Bảo rất vui vẻ đấy! Có thể thấy được thằng bé đặc biệt yêu thích con gấu bông này! Không thể so sánh với những món đồ mua ở bên ngoài được, đây chính là do ông chủ thằng về cho cậu nhóc! Tiểu Bảo vô cùng yêu thích nó!”
Ý cười của Cố Cảnh Liên không khỏi sâu thêm.
Bác Phúc thấy anh nở nụ cười, đáy lòng hiểu rõ rằng bình thường ông chủ luôn là dáng vẻ không vui không giận nhưng trên thực tế thì trong lòng khỏi nói có bao nhiêu yêu thương Tiểu Bảo.
Cố Cảnh Liên chú ý tới bác Phúc đang cười trộm anh, ý cười bên môi lập tức thu lại, khôi phục lạnh lẽo.
Anh quay về trước bàn đọc sách, lập tức nâng chén trà lên, nhẹ nhàng mở nắp, khẽ nhấp một ngụm, lạnh lùng dặn dò:
“Giúp tôi điều tra một người.”
“Ông chủ, ngài cứ căn dặn.”
Anh đặt chén trà xuống, thanh âm thấm lạnh.
“Lý Tiên Lai.”
“Người này... làm sao vậy?”
Bác Phúc hơi kinh ngạc nói:
“Thế nhưng đắc tội với cậu chủ ở chỗ nào?”
“Tra lai lịch của anh ta.”
“Vâng.”
Bác Phúc nhận lệnh, lập tức lui xuống.
...
Nửa đêm.
Cố Cảnh Liên xử lý xong công việc trong tay, tắm gội xong đang muốn đi ngủ bỗng dưng nghĩ tới điều gì liền tìm đến phòng của Tiểu Bảo lại thấy trong phòng vắng lặng, dựa vào ánh trăng nhìn thấy trên giường không có ai.
Tiểu Bảo không ở trong phòng.
Anh bước ra khỏi phòng, đi ngang qua phòng của Sở Hà liền dừng bước, xoay người, nhẹ nhàng vặn tay cầm mở cửa.
Trong phòng ngủ rộng lớn, Sở Hà nằm trên giường, cánh tay ôm Tiểu Bảo, hơi thở đều đều, đang chìm trong giấc ngủ.
Tiểu Bảo ồn ào đến tối muộn, cô phải lừa gạt dỗ dành, rốt cục mang cậu lừa đến phòng ngủ.