Vào cuối tuần.
Cố Cảnh Liên đến công ty thì đã có người ngồi chờ trong phòng khách.
Trợ lý vội vàng báo cáo: “Cố tổng, ngài đã đến rồi ạ.”
Anh nghe vậy liền đi qua phòng khách.
Vừa mới đẩy cửa phòng ra, hiệu trưởng trường mẫu giáo và cô giáo chủ nhiệm lập tức đứng dậy, vô cùng nịnh nọt cười.
Tuy rằng nở nụ cười nhưng không thể che dấu được sự sợ hãi trong ánh mắt.
Cố Cảnh Liên là ai?
Gia đình họ Cố ở thủ đô có địa vị như thế nào?
Sở hữu bốn tập toàn tài chính lớn xuyên quốc gia, gần như ngang bằng địa vị của Mộ thị trước đây.
Đặc biệt là bây giờ, Mộ thị đã không còn được như lúc trước, tập đoàn Thánh Ngự nổi lên nhưng Cố thị vẫn chiếm lấy vị trí quan trọng như cũ.
Nhưng thân phận của Cố Cảnh Liên cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Phàm là ai đã sinh sống nhiều năm ở kinh thành, đối với cái tên “Cố Cảnh Liên” này tuyệt đối là như sấm bên tai.
Thân phận của anh, đó là điều cấm kị.
Do đó, khi trông thấy Cố Cảnh Liên bước vào phòng khách, trong chốc lát không khí trong phòng như bị ngưng lại.
Cố Cảnh Liên trở về chỗ ngồi, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua bọn bọ: “Ngồi đi.”
Lúc này viện trưởng và cô giáo chủ nhiệm mới dám ngồi xuống.
Nhìn thấy anh như diện mặt thánh chỉ lo sợ sẽ có gì đó sai sót.
Cô giáo chủ nhiệm lo sợ ngồi trên ghế, hai tay không biết nên đặt ở đâu, lần họp phụ huynh trước cô vẫn chưa biết lai lịch của Cố Cảnh Liên nhưng sau khi cuộc họp phụ huynh kết thúc viện trưởng vội vàng đến tìm cô nói có chuyện xảy ra.
Cô vẫn chưa biết có chuyện gì xảy ra.
Viện trưởng hỏi cô: “Lớp của cô có một bạn nhỏ tên là Cố Thừa Trạch, cô có biết cậu ta có lai lịch gì không hả?”
Cô mơ hồ không rõ.
Đến lúc viện trưởng nói thân phận của Cố Cảnh Liên là gì, cô mới sợ hãi trong lòng cẩn thận nghĩ lại, trong cuộc họp phụ huynh mình có tiếp đãi gì không phải phép với người đàn ông đó không, đến lúc chắc chắn không có gì thì cô mới yên tâm.
Viện trường nói có chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe rồi.
Cô hỏi có chuyện gì xảy ra, viện trưởng mới nói xe của cha Lý Nặc Hàm đụng phải xe người khác rồi.
Nghe nói là hai chiếc Porsche đụng nhau trực tiếp biến thành phế liệu, hoàn toàn bị hư hỏng.
Tất cả động cơ đều bị hư, chiếc xe này đã hoàn toàn hư hỏng, tổn thất đến mấy trăm vạn.
“Lúc nãy tôi đi qua bên đó, cha của Nặc Hàm nói xe là do phụ huynh của Cố Thừa Trạch cho người đụng, tôi nhìn cái tên nên mới biết cha của Cố Thừa Trạch là Cố Cảnh Liên.”
Cố Cảnh Liên...
Chẳng trách bảo anh ta tự giới thiệu, anh ta một lời không nói tỏ vẻ muốn che dấu.
“Vô duyên vô cớ vì sao lại muốn đụng xe của người khác?”
Tuy rằng bối cảnh Cố Cảnh Liên lớn mạnh nhưng từ cuộc họp phụ huynh có thể nhìn ra anh không phải là kiểu người thích khoe khoang.
Ông ta suy nghĩ, vô duyên vô cớ lại cố ý đụng xe của Lý Tiên Lai, tại sao xe của người khác lại không đụng.
Cô giáo Tiết có ấn tượng rất tốt với Cố Cảnh Liên, anh tạo cho người khác cảm giác rất tôn quý tao nhã, thân sĩ, lễ phép, lại không nhiều lời.
Cô cùng anh ta có nói chuyện vài câu, tuy rằng anh ta có chút lạnh lùng nhưng cô có cảm giác anh không phải là người kiêu căng ngạo mạn.
Nếu như viện trưởng không nói ra thân phận của anh ta thì cô vẫn không biết anh ta là người có bối cảnh như vậy.
Viện trưởng nói, không chừng Lý Tiên Lai không ưa Cố Cảnh Liên, vì Cố Cảnh Liên đã cướp mất nổi bật của anh ta trong cuộc họp phụ huynh, cho nên trong bãi giữ xe đã chặn xe của Cố Cảnh Liên lại nói chuyện.
Kết quả, Nặc Hàm không hiểu chuyện cướp đồ chơi của Tiểu Bảo, mà Lý Tiên Lai và mẹ của Nặc Hàm không có ngăn cản mới dẫn đến việc Cố Cảnh Liên tức giận.
Tất nhiên hậu quả của việc tức giận này cực kỳ nghiêm trọng.
Một phần của chiếc Porsche mấy trăm vạn đã bị hư hỏng.
Cực kì thảm.
Một chiếc xe bị hư không đáng sợ, chỉ sợ là sự việc diễn ra tiếp theo.
Viện trưởng định thứ hai tìm Lý Tiên Lai nói chuyện.