Tiểu Bảo ngồi một mình trên ghế, dáng vẻ buồn rầu dường như cậu bị bạn bè xa lánh.
Sở Hà giật mình ngạc nhiên, cô đi đến bên người cậu, giúp cậu thu dọn cặp sách đã thấy Tiểu Bảo nâng đôi mắt đầy tủi thân lên nhìn cô.
“Mẹ…”
Nói được một nửa, nét mặt cậu như sắp khóc đến nơi.
Sở Hà thấy vậy lập tức ngồi xổm xuống, ôm lấy cậu kì lạ hỏi: “Làm sao vậy? Ai ăn hiếp con sao?
“Không có ai ăn hiếp con.”
Tiểu Bảo nhếch nhếch miệng nói: “Ngược lại con còn muốn có người ăn hiếp con đó mẹ.”
Ngay cả người ăn hiếp cậu còn không có nên cậu mới cảm thấy mất mác.
Không phải cậu thích ngược đâu mà cảm giác bị xa lánh thật sự rất cô đơn.
“Mẹ, con đã làm gì sai ạ? Vì sao các bạn đều xa lánh con vậy?”
Sở Hà cũng không hiểu lắm.
Trong cuộc họp phụ huynh lần đó, cô vẫn thấy rất nhiều bạn nhỏ vây quanh cậu, Tiểu Bảo dài, Tiểu Bảo ngắn gì đó, nhìn nhân duyên có vẻ rất tốt mà.
Vì sao qua một cái cuối tuần cái gì cũng đều thay đổi rồi.
Tiểu Bảo chọc chọc ngón tay nói: “Có phải là do Tiểu Bảo có gì đó không tốt không?”
“Làm gì có chuyện đó.”
Sở Hà bế cậu đứng lên, dịu dàng an ủi nói: “Tiểu Bảo ngoan như vậy lại không nghịch ngợm, ai lại không thích Tiểu Bảo chứ.”
Tiểu Bảo tủi thân tựa vào vai cô, chép chép miệng không nói chuyện.
Sở Hà bất đăc dĩ thở dài một tiếng, một tay ôm cậu một tay xách cặp sách.
Lúc đi ra khỏi phòng học, một nhóm phụ huynh kinh ngạc trừng mắt nhìn cô.
Quá lợi hại rồi!
Một tay ôm đứa nhỏ tay kia còn xách cặp sách, nhìn lại không thấy một chút gắng sức nào hết cứ như tay đang ôm một cục bông vậy đó.
Sức lực của người phụ nữ này sao mà lớn đến vậy.
Bọn họ làm sao nghĩ đến Sở Hà xuất thân từ cảnh sát hình sự quốc tế, trước kia lại là lính đánh thuê đã được rèn luyện thể chất cường độ cao.
Đừng nhìn cô gầy như vậy, nếu vén tay áo cô lên sẽ thấy được cơ bắp cường tráng, nhưng chẳng hề lớn càng không có sẹo lồi tất cả đều mịn màng tinh tế.
Một tay ôm Tiểu Bảo, nhẹ nhàng bước đi.
Lúc trở lại nhà họ Cố, Tiểu Bảo liền nhốt mình trong phòng, một mình cậu trong phòng rầu rĩ không vui xếp gỗ.
Đây là bộ xếp gỗ mà bác Phúc mua cho cậu.
Bác Phúc thấy Tiểu Bảo về nhà nhưng giống như không vui, không khỏi cảm thấy kì lạ, ông hỏi Sở Hà: “Tiểu Bảo làm sao vậy? Tôi thấy lúc thằng bé đi học thì vẫn còn rất vui, phấn chấn mà.”
“Tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa.”
“Chẳng lẽ… bị ai đó ăn hiếp rồi?”
“Không thể nào?”
Sở Hà nói: “Tôi thấy rất nhiều đứa trẻ hình như đang xa lánh nó.”
“Xa lánh?”
“Ừm.”
Bác Phúc lo lắng lập tức đứng lên.
Vốn cho rằng việc này rất nhanh sẽ trôi qua, nhưng không ngờ tình trạng này lại ngày càng nghiêm trọng.
Ngày đầu còn được sang ngày thứ 2, các bạn học ngay đến nhìn cậu cũng không thèm nhìn.
Ngoài cô giáo chủ nhiệm cùng cô giáo sinh hoạt ra thì những bạn học khác đều không dám nói chuyện với cậu.
Trừ Sinh Nhi vẫn thường chơi với cậu, nhưng có những lúc cũng sẽ có bạn học khác đến ngăn ở trước mặt, len lén nói xấu cậu.
“Không được nói xấu Tiểu Bảo.”
Nhất thời, Tiểu Bảo ở trong lớp như một cái tên của quỷ thần, không một ai dám nhắc đến.
Tiểu Bảo hậm hực.
Như thế này là thế nào?
Cậu là cái ôn thần gì sao?
Trốn cậu làm gì chứ.
Thật đáng ghét.
Trong lúc tức giận Tiểu Bảo đã trốn học.