Lúc trước, Sở Hà còn vì phải hồi phục sức khỏe, nên bác Phúc liền hỏi qua Cố Cảnh Liên, cuối cùng quyết định chăm sóc Tiểu Bảo, cho Sở Hà lưu lại đây.
Hơn nữa, anh còn bảo bác Phúc đưa ba trăm vạn vào tài khoản của cô.
Đây là một số tiền cực kỳ xa xỉ!
Dẫu sao, cô ở trong nhà họ Cố, trong hầu hết trường hợp, đều không cần phải tiêu tiền vào việc gì.
Ba trăm vạn là tiền chi tiêu hàng ngày của cô.
“Tôi đã cấp, nhưng cô ấy không cần.” Bác Phúc liền khổ sở biện bạch.
“Cô ta không cần?”
“Phải.”
“Vì sao không cần?”
“Vì…”
Bác Phúc giải thích: “Cô ấy nói không có gì cho không, biếu không cả.”
“…”
Bác Phúc lại nói: “Xem ra, người phụ nữ này rất mạnh mẽ! Về cơ bản, không muốn nhận ân huệ từ người khác! Không ngờ, thân thể vừa mới khỏe lại, liền lập tức đi tìm việc.”
Cố Cảnh Liên mệt mỏi, xoa xoa đôi lông mày, nhẹ nhàng nói: “Cô ta muốn tìm công việc gì mặc kệ, về sau, những chuyện thế này không cần phải đặc biệt báo lại cho tôi!”
Anh xoay người, vào phòng, đóng cửa lại.
Thật là một người phụ nữ kỳ quái.
Bác Phúc đứng ngoài cửa, mặt mũi đờ đẫn, tim đập mạnh, hồi lâu mới hoàn hồn, liền rời đi.
…
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bảo thức dậy rất sớm.
Lời Cố Cảnh Liên nói với cậu hôm qua, quả thực phát huy tác dụng. Bởi vậy, khi Sở Hà vào phòng, cậu đã tự mặc xong quần áo, sửa sang lại chiếc cặp, bộ dạng sẵn sàng cắp sách tới trường rồi.
Sở Hà đưa Tiểu Bảo đến trường xong, liền đến đồn cảnh sát báo danh.
Vừa nghe nói có cảnh sát thực tập mới đến, còn là đến thẳng phòng cảnh sát phòng chống tội phạm, nên rất nhiều các cảnh sát trong đồn đều tò mò.
Đến khi Sở Hà xuất hiện trong phòng họp, mọi người trông thấy, quả đúng là một cô gái còn rất trẻ, nhất thời, có chút kinh ngạc.
Chỉ thấy Sở Hà đứng trước bục, hai tay chắp phía sau, dáng người cao, vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng gương mặt thanh tú xinh đẹp kia, thật sự làm cho người ta thật khó nghĩ rằng cô là cảnh sát thực tập phòng chống tội phạm.
Ngành phòng chống tội phạm, các thành viên nữ có thể nói là rất ít.
Vị trí này thập phần nguy hiểm. Trong một số trường hợp, có đôi khi, khó tránh khỏi các tình huống bất ngờ.
Vì khoảng thời gian gần đây, vị trí này trống chỗ, cần đưa vào người mới. Bởi trước đó, có ba cảnh sát thực hiện một nhiệm vụ đặc biệt và bị thương, nên bất đắc dĩ, họ phải chuyền vào làm bàn giấy.
Thế nên, mới xuất hiện vị trí còn trống.
Bình thường, chức vụ này yêu cầu rất nghiêm khắc, nhưng không có phúc lợi gì nhiều, thế nên, dù là cựu quân nhân xuất ngũ, hay lính bình thường, đều không tình nguyện gia nhập.
Nhưng, buổi họp sáng hôm nay, bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt nữ, đúng là khiến cho mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Một số cảnh sát cười khinh khỉnh, lén mỉa mai. Thật sự là không tìm ra người à?
Thế nào lại tuyển vào một cô thỏ trắng thế này!
“Sếp à, sao sếp tuyển cô gái này vào đội thế?”
Giọng một cảnh sát ngồi phía dưới nghi ngờ.
Lời nói của anh ta dường như nhận được sự ủng hộ.
“Chính thế! Đội của chúng ta thật sự không tuyển được ai hay sao? Sao lại tuyển cô em này vào?”
“Tôi cũng thấy kỳ lạ! Cô gái con nhà lành này, tay chân thanh mảnh, không có kỹ năng gì, tuyển vào đội chỉ tổ vướng chân!”
Nghi ngờ của mọi người không phải không có nguyên nhân.
Dù sao, nữ so với nam, đều bất lợi hơn.
Thành kiến là thứ dĩ nhiên không thể tránh khỏi.
Sở Hà nhìn về hướng tiếng nói phát ra, trông thấy vẻ khinh thường của viên cảnh sát kia, liền lạnh lùng cười: “Còn không biết đến lúc đó, là ai cản trở ai.”