Cố Cảnh Liên mặt không chút thay đổi ngồi ở sô pha tỏ vẻ bình tĩnh.
Sở Hà thấy Tiểu Bảo không ở trong phòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, mới vừa rồi thằng nhóc này còn đang ở trong phòng này mà.
Cô ấy tắm rửa trước dặn cậu ấy trải giường chiếu, hiển nhiên trên bàn cơm Tiểu Bảo nói phải bắt đầu học tự lập, việc ngủ một mình Sở Hà căn bản không có để ở trong lòng.
Tiểu Bảo sợ tối như vậy cho dù ngủ một mình, cũng phải có người kế bên ru cậu ấy ngủ sâu rồi thì mới lẳng lặng rời đi, ngủ một mình à?
Cơ bản là cậu ấy không ngủ được.
Chỉ là thời gian tắm rửa thôi mà, người đi đâu rồi?
Tại sao lại không thấy tăm hơi đâu cả.
Cô ấy hỏi: “Tiểu Bảo đâu?”
Cố Cảnh Liên ánh mắt nhìn phía cửa Sở Hà theo tầm mắt nhìn phía cửa, cảm thấy kỳ lạ lập tức đi qua đó, giơ tay nắm lấy tay nắm cửa, nhưng đã thấy bị khóa trái rồi.
Nhưng mà lại là khóa từ bên ngoài?
Cô ấy rất kinh ngạc xoay người ngạc nhiên nhìn phía Cố Cảnh Liên, lại nghe anh ta thản nhiên nói: “Chuyện tốt của con trai cô làm đấy.”
Sở Hà nghe xong lúc này ý thức được là chuyện gì xảy ra, đồng thời cũng không chịu phục nói: “Cũng là con của anh!”
Cố Cảnh Liên nhíu mày không nói cái gì nữa.
Sở Hà vỗ vỗ cánh cửa nghiêm nghị nói: “Tiểu Bảo?”
Ngoài cửa sau một lúc lâu đều không có người trả lời.
Tiểu Bảo sớm không ở ngoài cửa.
Sở Hà có chút nóng giận rồi.
Thằng nhóc này rốt cuộc muốn làm cái gì thế?
“Tại sao nó lại phải làm như vậy? Nhốt chúng ta ở chung một căn phòng để làm gì?”
Cố Cảnh Liên lại đưa mắt nhìn về phía cô ấy, trong cái ánh mắt thâm thúy đó trong lúc nhất thời hay thay đổi, cô ấy nhìn không rõ và cũng không hiểu trong ánh mắt đó rốt cuộc đang ẩn chứa cái gì.
Cậu ấy bỗng nhiên bắt đầu thật sự suy nghĩ về lời đề nghị của Tiểu Bảo.
Vì thế giờ phút này, trong lòng đang cân nhắc nên mở lời như thế nào, thì mới mở lời nói: “Sở Hà, cô…”
Giây tiếp theo đã bị một tiếng chuông di động gián đoạn rồi!
Sở Hà theo tiếng nhìn phía trên giường, chỉ thấy di động đang rung, tiếng chuông rất lớn.
Nàng một bên lau chùi tóc vừa đi đến bên giường, cầm điện thoại di động lên.
Mới vừa bắt được điện thoại, đầu bên kia truyền đến giọng nói mạnh mẽ: “Sở Hà, cô đang ở đâu? Đi ra ăn khuya, chúng ta đã hẹn hết rồi đó!”
“A?”
Sở Hà thực sự không hiểu ra sao: “Ăn khuya?”
“Gì? Sau khi kết thúc họp sáng không phải đã nói với cô rồi sao? Buổi tối hôm nay tổ chống tội phạm cùng nhau đi ăn khuya, xem như chào đón cô đó!”
“Như vậy à…”
Sở Hà không có hứng thú gì với ăn khuya, nếu không phải là có nhiệm vụ đặc biệt khẩn cấp, nửa đêm như vậy cố ấy thật sự cũng rất lười ra khỏi cửa, hơn nữa hiện giờ cô ấy bị thằng nhóc Tiểu Bảo khóa trong phòng, muốn ra ngoài cũng không tiện.
Cô ấy nói: “Tối nay không có cách nào đi ra ngoài! Cảm ơn ý tốt của đội trưởng và tiền bối! Ăn khuya thì thôi vậy!”
Đội trưởng cười ha hả nói: “Đây là tiệc chào đón làm sao mà thôi được chứ? Ở tổ chúng ta đây là quy tắc, cũng không phải là đặc biệt long trọng haha! Cũng chỉ là cùng đi nướng đồ ăn, uống ít bia thôi mà!”
“Vậy…”
Sở Hà thấy không từ chối được, thản nhiên nói: “Nếu không đổi ngày mai thế nào? Hôm nay thật sự là quên chuyện này rồi! Tôi ngại quá!”
Cố Cảnh Liên thấy giọng điệu nhẹ nhàng nói chuyện của cô ấy, lúc gọi điện thoại khuôn mặt không còn nét xụ mặt nữa, bất chợt đột nhiên đứng lên chậm rãi đi tới hướng cô ấy.
Sở Hà đang cầm di động, hiển nhiên không có ý thức được bóng dáng từ từ tới gần phía sau.
“Được, không gấp không gấp! Vậy quyết định ngày mai đi!” Đội trưởng nói như vậy.
Sở Hà cười: “Vậy đội trưởng, anh cũng sớm nghỉ ngơi đi nhé!”