Còn cãi lại?
Được lắm.
Cố Cảnh Liên bỗng nhiên nhếch môi, gương mặt anh nổi bật trong ánh đèn ban đêm, càng thêm tà mị.
Anh nói: “Sở Hà, chúng ta kết hôn.”
…
Không có bất kì thán từ nào, có thể nói là thương lượng, chính xác hơn là giống mệnh lệnh.
“…”
Sở Hà có chút nghi ngờ lỗ tai của chính mình có phải nghe không rõ, cô nhíu nhíu mày hỏi lại: “Cái gì?”
Lời của hắn là có ý gì?
Cố Cảnh Liên nói: “Cô nghe rõ rồi cho nên tôi không cần phải nhắc lại.”
Sở Hà giật mình ngạc nhiên.
Lời vừa rồi Cố Cảnh Liên là việc mà anh đã suy nghĩ từ lâu.
Mấy ngày nay, có thể nói Tiểu Bảo rất lo lắng đối với chuyện của anh và Sở Hà.
Anh không biết nếu như anh chậm chạp không cùng Sở Hà kết hôn thì thằng nhóc Tiểu Bảo này sẽ gây ra chuyện gì nữa đây.
Anh không có kiên nhẫn để kéo dài một việc gì đó.
Nếu như Tiểu Bảo đã mong chờ đến vậy thì anh sẽ thỏa mãn mong muốn của cậu.
Trước đây anh theo chủ nghĩa độc thân, đó là bởi vì anh nhận định rằng cả cuộc đời này anh sẽ không yêu bất cứ người phụ nữa nào.
Phụ nữ là nguồn gốc của tai họa, giống như ân oán của nhà họ Cố và họ Mộ, tất cả đều là vì phụ nữ mà ra. Vì vậy, trong mắt anh phụ nữ giống như một cây thuốc phiện, một khi đã đụng phải thì khó mà dứt ra.
Nhưng mà, Tiểu Bảo vẫn luôn hi vọng anh cùng Sở Hà kết hôn.
Có lẽ đứa nhỏ này khát vọng một cảm giác an toàn.
Cậu lo lắng nếu không có giấy chứng nhận kết hôn ràng buộc, thì một ngày nào đó cha mẹ sẽ có người yêu mới, cậu nhất định sẽ cảm thấy rất cô đơn.
Cho dù Cố Cảnh Liên có đảm bảo chuyện đó sẽ không xảy ra.
Nhưng mà thằng nhóc đó không nghĩ như vậy.
Vậy thì thân là người làm cha, nếu không thể làm cho con mình có được cảm giác an toàn thì thực là đáng trách.
Do vậy anh mới nói câu đó.
Sở Hà nghe vậy có chút không thể tưởng tượng: “Tôi nhớ rằng trước đây anh đã từng nói qua lập trường của mình, các đời này anh sẽ không định kết hôn! Sao rồi, đổi ý rồi sao?”
Cố Cảnh Liên mặt không chút thay đổi nói: “Nếu như hôn nhân đối với cô và tôi mà nói đều là một hình thức, nếu tôi muốn kết hôn thì cô là đối tượng thích hợp nhất, dù sao cô cũng là mẹ của Tiểu Bảo.”
Sở Hà nghe xong cũng không có lập tức phản đối, cô nói: “Hóa ra anh đối với chuyện kết hôn thật sự là xem nhẹ.”
Cố Cảnh Liên lại tiến thêm một bước đến gần cô, trầm giọng nói: “Tiểu Bảo buộc tôi trong một tháng phải theo đuổi được cô.”
m thanh của anh có chút đè thấp càng thêm trầm ấm, càng thêm từ tính.
Trong chốt lát như mê hoặc lòng người.
Sở Hà khôi phục tinh thần hơi lùi về sau nửa bước, đợi đến lúc cô phản ứng kịp thì như đã hiểu ra.
“… Nó nói như vậy sao?”
“Nếu không cô nghĩ là vì cái gì mà nó tốn công nhốt chúng ta ở đây?”
Chẳng trách lúc tối Tiểu Bảo về lại có vẻ mặt gian xảo như vậy.
Nào là xum xoe nào là muốn ngủ một mình, lại khóa phòng của cô và Cố Cảnh Liên, hóa ra là có ý đồ.
Sở Hà có chút dở khóc dở cười!
Cái này gọi là gì, se duyên tơ hồng à?
Còn nhỏ tuổi như vậy mà đã suy nghĩ nhiều như thế rồi.
Cô nghi ngờ có phải có sự tham gia của bác Phúc trong đó hay không?
Lúc Sở Hà đang oán thầm trong lòng, Cố Cảnh Liên lại lên tiếng: “Khi nào thì đi đăng kí?”
Giọng điệu nói chuyện của anh cực kì bình tĩnh, cứ như việc đi đăng kí này trong mắt anh là việc cực kì bình thường.