“Cho nên, sự yêu thích của anh được mấy phần thật lòng? Lần đầu tiên cảm thấy thích, loại tình cảm này tôi không hiểu cho lắm.”
Đột nhiên Sở Hà quay đầu hỏi anh: “Anh hiểu tôi không? Có biết tôi là người thế nào và quá khứ của tôi ra sao không?”
“Em thích người đàn ông kia sao?”
Sở Hà lắc đầu: “Không thích.”
Lý Hiểu Phong có hơi khó hiểu: “Vậy tại sao em còn muốn kết hôn với anh ta? Cô nói vì đứa nhỏ nhưng mà vì đứa nhỏ gả cho một người đàn ông mình không thích, vậy không quá thiệt thòi cho mình sao? Làm như vậy có đáng không?”
“Thiệt thòi ư?”
Cô nói thẳng: “Đứa nhỏ do tôi sinh ra, nên tôi phải gánh vác trách nhiệm. Trong lòng mỗi người đều có người mình quý trọng, vì người đó mà hi sinh, dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng không oán không hận.”
Lý Hiểu Phong vẫn giữ vững lập trường của mình, anh chỉ nói một câu: “Hôn nhân không có tình cảm sẽ không hạnh phúc!”
“Không có tình cảm có thể từ từ vun đắp.”
Sở Hà dừng một chút, cô nói tiếp: “Nhưng tuổi thơ của đứa nhỏ, không có cơ hội quay trở lại.”
“Đời người cũng không có cơ hội làm lại!”
Từ đầu đến cuối, Lý Hiểu Phong vẫn giữ vững lập trường của mình: “Xây dựng một cuộc hôn nhân bằng cách hy sinh hạnh phúc của mình, không có gì tốt đối với đứa nhỏ.”
Cô không nói gì, chỉ quay đầu lại quan sát anh.
Lát sau, đột nhiên cô hỏi một câu: “Chẳng lẽ anh không có người mà bản thân muốn cố gắng hết sức để bảo vệ sao?”
Lý Hiểu Phong ngây ra, thật lâu sau vẫn không nói được câu nào.
“Không có sao? Vậy thật đáng tiếc.”
Sở Hà nói xong cũng không nói thêm lời thừa nào cả.
Người không chung hướng, rất khó nói chuyện.
Anh và cô không giống nhau.
Tiểu Bảo là người thân quan trọng nhất của cô.
Lý Hiểu Phong sống trong thời đại bình ổn, có lẽ anh trưởng thành mà không phải lo cơm áo gạo tiền, thuận lợi trải qua năm tháng đại học, sau đó tốt nghiệp, có một công việc ổn định.
Nhưng cô thì khác.
Cô ra đời vào lúc đất nước chiến loạn.
Bụng đói, khói lửa chiến tranh, lang thang đầu đường xó chợ, không có chỗ ở cố định.
Cô gần như là chạy nạn, đi tới một đất nước xa lạ, chỉ để được sống, tiêu hao tất cả sức lực.
Đừng nói đến thể diện.
Xuất thân là lính đánh thuê, sau đó tiến vào tổ chức hình cảnh quốc tế.
Nếu là con cái của gia đình bình thường, sẽ không ai tình nguyện phục vụ tập đoàn lính đánh thuê lâu như vậy.
Tất cả những thứ này, đều là vì sinh tồn.
Mà Tiểu Bảo, là món quà ông trời ban cho cô sau khi sống sót từ tai nạn.
Cô không có lựa chọn nhưng rất biết ơn vì Tiểu Bảo đã chọn cô, trở thành con cô.
Lúc nhỏ, vì không có cha Tiểu Bảo bị nhiều bạn bè xa lánh và nhục mạ, cô biết hết tất cả những chuyện này nhưng cô không thể xen vào bọn nhỏ, chỉ có khả năng bảo vệ Tiểu Bảo trong lòng.
Hôm nay, Tiểu Bảo đã có cha, hơn nữa cậu còn tiếp nhận người cha này.
Ban đầu, không phải cô không xa lánh Cố Cảnh Liên nhưng kết quả là làm Tiểu Bảo đau lòng.
Cô không muốn cậu buồn bã.
Huống hồ, kết hôn với Cố Cảnh Liên cũng chẳng có thiệt thòi gì.
Kết hôn, không có nghĩa là phải tình cảm thắm thiết như các cặp vợ chồng khác, bọn họ vẫn có cuộc sống của riêng mình như cũ, lúc cần, diễn tốt vai trò của mình là được.
Cô không biết, cô làm vậy là đúng hay sai nhưng đây là điều Tiểu Bảo mong muốn, đối với cô chính là đúng.
Lập trường của cô sẽ không dao dộng.