Sở Hà lại nói: “Tôi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đây!”
Cô mới vừa xoay người, giọng lạnh lùng của người đàn ông lại vang lên lần nữa sau lưng.
“Tiểu Bảo ở phòng của bác Phúc.”
Sở Hà hừ một tiếng: “Vậy tôi về phòng mình đây.”
Dứt lời, cô đi mà không hề quay đầu lại.
Đến khi trở về phòng, cô mới phát hiện cửa bị khóa trái, không cần nghĩ cũng biết là ai giở trò!
Sở Hà hoàn toàn mất kiên nhẫn, cô dựa theo trí nhớ tìm chìa khóa trong tủ, khi mò được chìa khóa và mở cửa phòng ra, cô lại bị cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc trợn to mắt.
Căn phòng lớn như vậy mà đã bị dọn sạch sẽ, chỉ còn lại chiếc ghế sofa.
Ngay cả giường ngủ cũng không còn!
Cô chỉ về hơi trễ vậy mà phòng liền bị dọn sạch!
Bác Phúc dậy đi vệ sinh, đúng lúc ngang qua phòng Sở Hà, ông nhìn thấy cô đứng ngây ra nhìn căn phòng trống trơn.
“Sở Hà, về rồi à?”
Cô xoay người, nhìn thấy bác Phúc thì lập tức căm phẫn nói: “Bác Phúc, bác giải thích xem chuyện gì đang xảy ra vậy? Giường của tôi đâu?”
Bác Phúc đi vào nhìn, lập túc nói: “Quần áo và giường của cô đã được dọn đến phòng ngủ chính rồi.”
“Phòng ngủ chính?”
Sở Hà mở to hai mắt: “Đó không phải phòng của Cố Cảnh Liên sao?”
“Vâng, Tiểu Bảo nói, nếu cô và ông chủ đã sắp kết hôn vậy cũng nên ở một phòng rồi.”
“...”
Tiểu Bảo!
Sở Hà tức giận nghiến chặt răng.
Nhóc con này, lại dám giở trò với cô.
Bỏ đi, cùng lắm tối nay cô ngủ ở ghế sofa, mai rồi nghĩ cách sau!
Sở Hà trở lại phòng ngủ chính, cô nhìn thấy Cố Cảnh Liên vẫn ngồi trên ghế như cũ, cô đi đến, hỏi: “Anh nói với Tiểu Bảo chúng ta sắp kết hôn đúng không?”
Đột nhiên anh đứng dậy, đi đến trước mặt cô, khẽ ngửi một cái, đôi mắt sắc bén như mũi tên.
“Trên người cô có mùi của người khác.”
Khuôn mặt anh đầy vẻ chán ghét.
Cố Cảnh Liên có bệnh sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi có thể phân biệt mùi của mỗi người.
Sở Hà chíu chặt mày, cô nhấc tay ngửi một cái nhưng căn bản chẳng ngửi được gì.
Cô là một người phụ nữ không nhạy bén, đến nỗi Lý Hiểu Phong vì để lại ấn tượng tốt trong lòng cô nên cố tình ăn mặc chỉnh tề và xịt nước hoa cô cũng không nhận ra.
Hiển nhiên, Cố Cảnh Liên phân biệt được mùi nước hoa trên người cô là của một người đàn ông.
Phải dựa sát vào tên kia như thế nào mới lưu lại mùi đáng ghét này chứ?
“Tối nay cô ở với ai?” Anh lại hỏi.
Sở Hà nhíu mày, không nhịn được nói: “Anh quan tâm tôi ở với ai làm gì?”
Cố Cảnh Liên cực kỳ không thích thái độ cứng rắn đó của cô, anh ép cô đến góc tường: “Nói!”
Khí thế lạnh thấu xương trên người anh lan tỏa, không ngừng đe dọa.
Sở Hà hít một hơi khí lạnh, lạnh nhạt nói: “Tổ trưởng đội phòng chống tội phạm.”
“Hai người ôm nhau?”
“Không có.”
“Hắn chạm vào chỗ nào của cô?”
Sở Hà cảm giác mình giống như tội phạm đang bị tra hỏi, cô ngẩng đầu nói: “Anh ấy uống say, không đứng nổi nên tôi vác anh ấy lên xe.”
Vác?
Cố Cảnh Liên nghe vậy thì lập tức sầm mặt.
“Đi tắm, vứt bỏ bộ quần áo này cho tôi.”
“...”
“Tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường.”
Nói xong, mặt anh không chút cảm xúc xoay người, đi vào phòng ngủ bên trong.