Anh kéo lên trên, tất cả tin nhắn của Lý Hiểu Phong đập vào mắt.
Cô trả lời thế nào?
Anh vô tình chạm vào khung soạn thảo, tin nhắn chưa gửi hiện lên.
“Ôm...”
Ôm hả?
Ôm ai?
Ôm người đàn ông này sao?
Cố Cảnh Liên tức giận siết chặt điện thoại, “Soạt” một tiếng, màn hình vỡ tan như những bông tuyết!
Tiếng động đánh thức Sở Hà.
Cô mở mắt, có cảm giác mình bị bao phủ bởi một cái bóng ma, cô chớp mắt lấy lại tiêu cự, cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Cảnh Liên lẳng lặng đứng trước mặt cô.
Giống như một vị thần, chặn tất cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ.
“...”
Cô ngồi dậy từ ghế sofa, ngái ngủ nhìn anh.
“Anh làm gì...”
Chưa dứt lời, đã nhìn thấy tay anh đang cầm chặt di động của cô.
“Cố Cảnh Liên, anh...”
“Giải thích đi.”
Cố Cảnh Liên kiệm lời, mặt tối đen giống như mây đen phủ kín bầu trời.
“...”
Sở Hà cúi xuống nhìn màn hình điện thoại, đôi mắt cô co rút lần nữa!
Sào màn hình bể rồi!
Điện thoại di động của cô!
Cô sờ lên màn hình, lòng đau như cắt, tối qua sau khi cô ngủ, Lý Hiểu Phong lại gửi đến rất nhiều tin nhắn nhưng chưa đọc, vốn dĩ hôm qua định từ chối anh ta nhưng chưa kịp gửi đi.
“Ôm...”
Còn chưa soạn xong đã ngủ thiếp đi, vì vậy, một chữ “Ôm” này khiến cho Cố Cảnh Liên nhức mắt.
Cuối cùng Sở Hà cũng hiểu rõ, có người đứng yên như tượng muốn cô giải thích, chẳng lẽ là giải thích những tin nhắn và chữ “Ôm” này?
Cô mở miệng, đang định giải thích với anh thì lại suy nghĩ: “Mình không làm chuyện gì trái lương tâm, nếu hấp tấp giải thích, chẵng phải là có tật giật mình sao?”
“Có gì mà phải giải thích?”
Anh cũng nhìn thấy cả rồi đấy, còn ra vẻ làm gì.
Cô không nói gì, chỉ duy trì sự yên lặng.
Câu này không thể nghi ngờ chính là thêm dầu vào lửa.
Cố Cảnh Liên nghe vậy, khuôn mặt càng đen hơn, anh yên lặng hồi lâu, cuối cùng thốt lên hai chữ: “Rất tốt.”
Nói xong, anh xoay người đi ra ngoài.
Sở Hà lẩm bẩm: “Quái lạ.”
Xem ra vẫn còn sớm, cô lại nằm xuống ngủ, mắt khép lại còn chưa ngủ được, dưới lầu đã truyền đến tiếng “Loảng xoảng“.
Tiếng bình hoa bể.
Tiếng tủ bị đạp ngã xuống đất.
Tiếng ghế bị đá văng đi...
Các loại âm thanh chói tai hòa với tiếng thét của người giúp việc, tất cả tạo thành một bài nhạc kinh khủng.
Sở Hà lập tức nổi khùng, cô vội xỏ dép đi ra cửa liền nhìn thấy bác Phúc sợ hãi chạy lên cầu thang.
Cô và bác Phúc đi xuống lầu, chỉ ngắn ngủi chừng mười phút mà dưới lầu đã ngổn ngang một đống.
Bác Phúc: “A! Cẩm thạch đời nhà Thanh!”
Sở Hà: “...”
Bác Phúc hoang mang chạy xuống lầu, nhìn thấy miếng cẩm thích quý giá nằm trên tấm thảm đắt giá nhưng tấm thảm không bị rách, ông xúc động nói: “Không rách là tốt...”
Sở Hà: “...”