Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1672: Chương 1672: Thi Thi, Chị Đang Đóng Phim?




Mộc Tịch nhận được tin nhắn của Vân Thi Thi, liên hệ nhà cửa rất nhanh, lúc này, đã đứng chờ sẵn ngay cửa tiểu khu.

Vân Thi Thi đỗ xe xong, mang khẩu trang rồi mới đi xuống.

Mộc Tịch chào đón, mỉm cười: “Thi Thi, mấy ngày nay cô không ở tổ phim hả? Nghe nói, đạo diễn nói là sinh nhật của cô, sắp xếp cho cô nghỉ ngơi rồi!”

Vân Thanh Miêu ở một bên nghe thấy, nhướng nhướng mày, bắt lấy tin tức trong đó, kinh ngạc nói: “Tổ phim? Đạo diễn?”

Dừng một chút, cô ta kinh ngạc hỏi Vân Thi Thi: “Thi Thi, chị đang đóng phim hả?”

Vân Thi Thi lập lờ nước đôi nói: “Xem như là vậy!”

Vân Thanh Miêu không hài lòng.

Luôn cảm thấy cô nói chuyện như là cố gạt bọn họ chuyện gì.

Không cho cô ta cơ hội hỏi tiếp, Vân Thi Thi nói: “Chúng ta xem nhà trước đi!”

Nói xong, cô tiến lên, căng thẳng kéo Mộc Tịch sang một bên.”Đừng nhắc tới thân phận của tôi, hiểu chưa?”

Mộc Tịch cũng mờ mịt: “Thi Thi, tôi còn muốn hỏi cô đó? Sao cô vô duyên vô cớ, bảo tôi giúp cô tìm nhà? Còn có...”

Cô ấy nhìn nhìn ba người mẹ con Tương Ngọc sau Vân Thi Thi, lại càng thấy lạ.

“Họ là ai vậy?”

Vân Thi Thi thở dài một tiếng: “Thân thích phương xa. Lần này tới thủ đô, tôi phải giúp đỡ, dàn xếp thay bọn họ một chút.”

“Thân thích phương xa?!”

Mộc Tịch nhíu mày, bỗng nhiên cô ấy lo lắng nói: “Thi Thi, không phải tôi cố ý châm ngòi ly gián! Tôi thấy ba người bọn họ... không phải người tốt!”

Mộc Tịch lăn lộn nhiều năm trong giới giải trí, không tính là nhân tinh, cũng coi như duyệt vô số người!

Người giống cô ấy, học cách tùy mặt gửi lời, đó là cơ bản, có những lúc, còn cần phải liếc một cái, thì đoán được đại khái tính cách người ta.

Cảm giác đầu tiên ba mẹ con Tương Ngọc mang tới cho cô ấy là không tốt.

Cô ấy lo lắng nói: “Tôi không biết bọn họ thân thích phương xa của cô, vừa rồi nói lỡ miệng! Thi Thi, sau này đừng tiếp xúc nhiều với bọn họ! Giờ cô đang nổi lên trong giới giải trí, đừng chọc phiền toái.”

“Tôi hiểu mà.”

Vân Thi Thi lại nói tình huống đại khái cho cô ấy.

Mộc Tịch hiểu rõ, vì thế đi đến trước Tương Ngọc, cười nói: “Thím à, xin chào, cháu là đồng nghiệp của Thi Thi, hôm nay cháu mang mọi người đi xem nhà, mau chóng dàn xếp xong.”

Tương Ngọc nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên nhíu mày, nói bằng giọng điệu rất kì lạ: “Tiểu khu này, sao yên lặng như cậy? Giống như vị trí rất hẻo lánh, không nhộn nhịp chút nào.”

Mộc Tịch hết chỗ nói rồi.

“Thím à, là vầy... bây giờ là ban ngày, mọi người trong tiểu khu đi làm.”

“À!”

Tương Ngọc vẫn còn lo lắng: “Cô đừng tìm chỗ hẻo lánh cho tôi, đến lúc đó, không an toàn thì sao!”

“Làm sao có thể chứ? Chỗ này không hẻo lánh đâu, mặc dù cách trung tâm thành phố hơi xa, nhưng các tuyến giao thông đều vô cùng nhanh và tiện lợi, ra khỏi tiểu khu thì có trạm xe buýt, không xa là tuyến đường sắt ngầm số 3, nối thẳng tới trung tâm thành phố! Không hẻo lánh chút nào!”

Mộc Tịch tìm nhà rất tốt, nhưng, dù sao giá nhà thủ đô làm cho người ta sợ hãi, càng gần trung tâm thành phố, càng sang quý.

Cô ấy chọn rất cẩn thận.

Vân Thi Thi vẫn tương đối yên tâm về cách làm việc của cô ấy, bởi vậy, để Mộc Tịch mang đám người Tương Ngọc lên lầu xem nhà.

Nhưng mà nhìn xuống từ trên nhà, Vân Thanh Miêu và Vân Cầm Lệ lại oán trách.

Tầng này rất cao, các cô quen nhà ở quê, lúc này, đứng trên ban công tầng 35, vậy mà nói sợ cao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.