“Đừng làm rộn.” Vân Thi Thi đẩy tay anh ta ra.
Đường Vũ đang bị dồn nén thì thấy cửa phòng làm việc của Tần Chu mở ra, con người đảo lia lịa, không biết đang suy nghĩ gì, lập tức nở nụ cười đi tới.
“Giám đốc Tần!”
Vừa gặp mặt, đã ngọt ngào nịnh bợ một câu.
Tần Chu có cổ phần của Hoàn Vũ, bởi vậy những nghệ sĩ đẳng cấp hơi thấp và nhân viên làm việc đều phải gọi anh ta một tiếng giám đốc Tần.
Tần Chu thấy cô ta đã cảm giác không có chuyện gì tốt, miễn cưỡng liếc mắt: “Có việc gì?”
Đường Vũ đang định mở miệng, bước vào cửa, liếc mắt trông thấy Vân Thi Thi ngồi ở một bên cắm đầu ký thỏa thuận, king ngạc há hốc mồm.
“...A? Vân Thi Thi! Sao cô lại ở đây?”
“Liên quan gì tới cô? Quản tốt bản thân mình trước đi!” Tần Chu lạnh lùng nhắc nhở.
Nhận được sự nhắc nhở của anh ta, Đường Vũ mới chợt nhớ ra ý định, dịu dàng nói: “Giám đốc Tần, ngài cần giúp tôi chút nha ~”
Giọng nói mềm nhũn, khiến Tần Chu nổi cả da gà.
Đừng có mà nũng nịu thế chứ.
Vừa mở miệng, anh ta chỉ cảm thấy lạnh người, muốn rụng cả da gà.
“Giúp cô cái gì?”
“Không biết đồ đê tiện nào làm hại tôi, dang tiếng mất hết, công ti muốn hủy bỏ hợp đồng với tôi! Giám đốc Tần, ở trong công ti ngài có quyền phát biểu rất lớn, hơn nữa, ngài có giao tình tốt với tổng giám sát Tần như vậy, ngài thay tôi năn nỉ chút với tổng giám sát Tần được không?”
Đường Vũ cũng vô cùng uất ức.
Tiệc rượu hôm đó, cô ta uống hơi say.
Để mưu cầu con đường tốt hơn, cô ta quấn quýt lấy Mộ Nhã Triết, vốn cho là cô ta có thể bò lên giường, không ngờ anh ta lại tiện tay ném cô vào một chiếc xe, chiếc xe lái thẳng đến biệt thự của Lý Văn Thanh.
Lý Văn Thanh, cấp cao của Hoàn Vũ, một cổ đông trong công ti, có ghế nhỏ trong ban giám đốc.
Lão ta đã chơi đùa không ít phụ nữ, từ mặt nào đó mà nói, cũng được coi là tình nhân cũ của Đường Vũ, từng có một đoạn tình ngắn ngủi.
Vừa nhìn thấy lão ta, mặc dù Đường Vũ hơi bất ngờ, lại nghĩ đây là sự sắp xếp, được lão ta chọn đến, không sinh lòng hoài nghi.
Lý Văn Thanh nhìn thấy cô ta, trong lòng cũng hơi ngờ vực.
Chẳng phải lão ta chọn người mới xuất hiện trong tiệc rượu sao, tên Vân Thi Thi, sao lại đưa Đường Vũ tới?
Nhưng giờ đã là nửa đêm, một bụng lửa của lão ta không có chỗ phát tiết đã lâu, Đường Vũ vừa vào cửa, hai người liền quấn quýt lấy nhau.
Sau đó, không ngờ, bị người khác ám hại...
Ảnh nét và đẹp, chứng cứ vô cùng rõ ràng, đến ban quan hệ xã hội cũng phải bó tay chịu trói, khó có thể tẩy trắng.
Tần Chu đau đầu phất tay: “Cút sang bên đi, đừng làm phiền tôi, tôi cũng đang phải giải quyết đống bừa bộn, bản thân còn khó bảo toàn.”
“Ai dám bắt giám đốc Tần phải nhức đầu đi giải quyết chứ?”
Tần Chu cực kì thấy phiền nói: “Đường Vũ, chuyện tới nước này rồi, không ai cứu được cô đâu. Nếu vẫn muốn tôi chỉ một lối thoát cho cô, thấy cô tuổi còn trẻ, tư chất không tệ, tôi có thể tốt bụng, giới thiệu hợp đồng khác cho cô.”
Ánh mắt Đường Vũ sáng lên, khó nén nổi kích động hỏi: “Thật vậy chăng? Giám đốc Tần, tôi biết ngài sẽ không thấy chết mà không cứu mà! Là hợp đồng nào vậy?”
Tần Chu cười tà ác: “Kim Bình Mai 3D.”
...
What?!
Đùa cô ta à?
Kim Bình Mai 3D? Đó là phim cấp ba đấy?
Đây là gì?
Đây là phát lòng từ thiện sao? Rõ ràng là bỏ đá xuống giếng, nhìn cô ta giãy dụa à!?
Cô ta nói hết lời, dù sao cô ta cũng là tiểu hoa đán hạng hai hạng ba, cũng là thần tượng chạm tay có thể bỏng, dám để cô ta đi đóng bộ phim hạ đẳng như thế?
“Anh...” Đường Vũ vô cùng tức giận, mặt chuyển sang màu gan heo.
“Anh cái gì mà anh? Thích thì đóng, không thích thì cút!” Tần Chu không khách khí mắng.