Thân thể của anh hơi nóng lên, anh cực kỳ thích cô mặc như vậy.
Anh mở miệng lần thứ hai, mỉm cười nói: “Em mặc như vậy rất đẹp!”
Dùng từ thán phục, cho dù là một câu ít ỏi, lại không thể nghi ngờ là ca ngợi cô xinh đẹp nhất!
Nhà thiết kế đứng phía sau nghe vậy cũng cực kỳ hưng phấn, đối với bọn họ mà nói, tác phẩm thiết kế đi ra, mặc trên người phụ nữ xinh đẹp, mới là khẳng định tuyệt nhất.
Có thể có được Mộ Nhã Triết tán thành, lại càng để cho nhóm người bọn họ vui mừng khôn xiết!
Đối với nhà thiết kế mà nói, được khách hàng tôn quý tán thành, là thừa nhận tối cao!
Chỉ là trước mắt lúc này, bọn họ vẫn hiểu, hiểu được cái gì gọi là tùy mặt gửi lời, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ ngầm hiểu, yên lặng lui ra ngoài.
Cửa phòng đóng chặt, phòng ngủ to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mộ Nhã Triết đưa tay ôm lấy vòng eo của cô, thiết kế quần áo phía sau, sờ lên cảm xúc cũng rất được.
Bộ lễ phục này mặc lên người, càng thoải mái, không buộc chặt, không rộng thùng thình, độ cong mỗi một tấc giống như hoàn chỉnh!
Anh ôm cô, kéo cô vào trong lòng, theo góc độ anh cúi đầu nhìn lại, vừa lúc có thể thấy đôi lông mi như cánh bướm xiêu vẹo, dày đậm thon dài, dịu dàng phụ trợ khí chất uyển chuyển động lòng người của cô.
Kìm lòng không nổi, anh không khỏi vuốt cằm, khẽ hôn lên lông mi cô, nụ hôn mềm mại, theo thứ tự rơi vào mi tâm cô, khóe mắt, chóp mũi, khóe môi, cuối cùng là đi tới cái cổ tao nhã xinh đẹp, vừa hôn sâu, lửa trong đôi mắt càng lúc càng nóng rực lên.
Đây là vợ chưa cưới của anh!
Là người phụ nữ tương lai anh cầm tay cả đời, người vợ duy nhất của anh.
Xinh đẹp giống như không ăn khói lửa nhân gian, giống như tiên giáng trần, làm cho người ta không thể khinh nhờn.
Vân Thi Thi bật cười, đẩy đẩy anh, anh lại không biết thỏa mãn, không rời khỏi cô, đè chặt cái ót của cô, hôn lên môi cô.
Không có cường thủ hào đoạt, không có tiến công chiếm đóng thành trì, mà là thật cẩn thận, nhẹ nhàng một lần lại một lần thưởng thức!
Giống như hôn là một tác phẩm nghệ thuật cung điện, hôn như báu vật hiếm có, yêu thích, không nỡ dùng lực quá mạnh.
Vân Thi Thi đẩy anh ra, nâng mắt, lại đột nhiên thấy môi anh dính chút son môi, bật cười một lần nữa.
“Bên ngoài miệng anh dính son môi rồi!”
Đôi lông mày xinh đẹp của Mộ Nhã Triết cong lên, không khỏi mím môi, lần này càng rõ ràng.
Vì thế anh vươn tay định lau theo bản năng, cô lại ngăn lại: “Đừng nhúc nhích, để em lau cho anh.”
Cô vươn ngón tay ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng thay anh chà lau, lau sạch son môi dính trên khóe môi anh.
Mộ Nhã Triết không nhúc nhích, mặc cho cô chà lau, anh âm thầm suy nghĩ trong lòng, chắc đây là thời khắc hạnh phúc nhất rồi.
Anh từng ảo tưởng qua, nếu là hôn lễ của anh và cô, anh có giống như những chú rể khác, khẩn trương, lo lắng, kích động, hưng phấn hay không.
Chỉ là hiện giờ khẩn trương, lo lắng chắc là không có.
Chỉ là kích động và hưng phấn lại chân thật thể hiện rõ.
Nghiêm túc mà nói, đây không phải là lần đầu tiên anh đính hôn.
Lúc trước, Mộ Thịnh luôn mãi yêu cầu, anh coi như là hùa theo ý chỉ, cùng Mộ Uyển Nhu làm lễ đính hôn bị ép theo hình thức.
Toàn bộ đều do người của anh xử lý, anh chẳng muốn tốn chút sức lực nào, đều giao cho cấp dưới đặt mua.