Nhưng Vân Nghiệp Trình nói, nếu hai người kết hôn, như vậy, bọn họ cũng không nên quấy rầy.
Vân Nghiệp Trình tính toán, tìm một chỗ, đặt chân trước, dàn xếp Vân Nghiệp Hậu, sau đó tìm một công việc, vừa làm việc kiếm tiền, vừa chăm sóc Vân Nghiệp Hậu.
Chuyện này, ông đã sớm bàn bạc xong với Vân Thi Thi, không cho phép cô từ chối.
Yêu cầu duy nhất của ông là, năng lực của ông có hạn, dù sao phải vừa làm việc vừa chăm sóc, lúc đi làm không ở nhà, hi vọng Vân Thi Thi có thể tìm một bảo mẫu, chăm sóc cho ông ấy.
Vân Thi Thi đồng ý.
Tìm một chỗ cách nhà xưởng không xa, giá cả không cao, bàn bạc về hợp đồng xong, Vân Nghiệp Trình kiên trì tự mình bỏ tiền ra thanh toán tiền thuê nhà.
Hành lý thì ngày mai chuyển cũng không muộn.
Trên đường về nhà, Vân Nghiệp Trình hỏi: “Thi Thi à, con đã đăng kí kết hôn rồi, các con tính toán khi nào thì làm việc?”
Làm việc, tức là làm hôn lễ.
Vân Nghiệp Trình hỏi ý kiến của cô, hiển nhiên, có phần sốt ruột thay cô rồi!
Mới đầu, ông nửa tin nửa ngờ, cảm thấy tính tình Mộ Nhã Triết này, ông nhìn không thấu, cũng không biết anh thật tâm yêu Thi Thi, hay là kẻ chuyên lừa gạt phụ nữ!
Người lớn tuổi, dù sao cũng lo cho con gái mình, bởi vậy tự nhiên có điều nghi ngờ như vậy.
Nhưng mà hôm nay biết được, thằng nhóc này rất vội vàng, mang Vân Thi Thi đi cục dân chính đăng kí, trong lòng lập tức hiểu rõ!
Thằng nhóc này, đại khái là vì hoài nghi và thăm dò của ông ngày hôm qua, nên dùng hành động thực tế thông báo với ông, anh là thật tâm với con gái ông!
Xem như anh có trách nhiệm!
Tạm không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện này, đối với kiểu người thế này, ông tán thành trăm phần trăm!
Vân Thi Thi giật mình, lập tức chậm rãi nói: “Cha, tôi còn chưa chuẩn bị xong! Việc đăng kí, cũng vô cùng đột ngột, cho tới hôm nay, con còn cảm thấy giống như đang nằm mơ!”
Cô không thể tin được, cô thật sự trở thành vợ của Mộ Nhã Triết.
Danh chính ngôn thuận*.
*Danh chính ngôn thuận: Đủ tư cách, chức năng để đảm trách, giải quyết công việc nào đó, được pháp luật hoặc mọi người thừa nhận, có danh nghĩa đàng hoàng thì lời nói mới có trọng lượng.
Trước nay cô không dám hy vọng xa vời, có thể có một gia đình, mà nay, hy vọng xa vời này sắp trở thành hiện thực, cô lại bắt đầu lo được lo mất, nơm nớp lo sợ!
Không phải không tin Mộ Nhã Triết.
Cô tin lời hứa của anh.
Chỉ là...
Có lẽ là anh thật tốt đẹp, thế cho nên, cô không thể tin được, cô có thể có được anh.
“Ai! Thi Thi, sao con có thể nghĩ như vậy?!”
Vân Nghiệp Trình không đồng ý cách nói của cô, xẵng giọng, “Con thích nhất là suy nghĩ miên man! Thi Thi à, con là đứa bé ngoan, cha tin tưởng con, đời này nhất định con sẽ được hạnh phúc!”
Vân Thi Thi ngại ngùng cười, mà lại hơi thất thần, không khỏi bắt đầu ảo tưởng, hôn lễ của cô và Mộ Nhã Triết, cuối cùng sẽ thế nào.
Mỗi một cô gái đều có ảo tưởng tốt đẹp với hôn lễ của mình.
Cô cũng không ngoại lệ.
Ai mà không hi vọng, trong một ngày nào đó, trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Cô càng như vậy.
Vân Nghiệp Trình vừa trầm ngâm, vừa thúc giục: “Thi Thi à, dù con không vội vàng, cũng nên đính hôn trước chứ! Lễ đính hôn, là không thể thiếu, nếu không, cha đi xem ngày cho con, chọn một ngày tốt, làm xong nghi thức đính hôn, con thấy thế nào?”
“Con còn chưa hỏi ý kiến của anh ấy! Để đêm nay anh ấy về, con hỏi cách nghĩ của anh ấy xem!”
“Bé ngoan!”
Vân Nghiệp Trình khen ngợi gật gật đầu: “Giữa vợ chồng thì nên như vậy, chuyện gì cũng bàn bạc với nhau! Lát nữa, con hỏi ý kiến của chồng con, xem anh có tính toán gì không?”
Vân Nghiệp Hậu ngồi nghe, cũng đồng ý nói: “Nên chọn ngày tốt, đính hôn trước. Cũng coi như, cho Thi Thi một lời giải thích!”