Cô sinh ra tại một đất nước có chiến tranh loạn lạc liên miên, ở nơi đó vô cùng rối loạn, chiến sự không ngừng, gia đình cô là gia đình Hoa kiều, mà thời đó, người ta vẫn còn miệt thị người da vàng, cha cô trời sinh tính cách yếu đuối, khi bị áp bức chỉ có thể lựa chọn nén giận, kéo dài hơi tàn dưới cuộc sống bị tù đày như vậy.
Chính vì thế từ nhỏ cô đã sâu sắc cảm nhận được, yếu đuối chỉ khiến cho con người ta càng bị đè ép nhiều hơn mà thôi.
Cô vốn cho là cuộc sống sẽ mãi bị áp bức như vậy.
Nhưng đến một năm kia- một năm đen tối trong lịch sử, đất nước rơi vào tình cảnh bạo động. Cha cô chết thảm dưới đầu súng, mẹ cô thì bị người dân bản xứ thay nhau nhục mạ tới chết, họ trói hai chân hai tay của bà sau xe kéo lê diễu phố một vòng.
Một đường sỏi đá sắc nhọn, rõ ràng là một con người, thế nhưng lại bị kéo lê như kéo súc vật, máu thịt mơ hồ, vô cùng thê thảm.
Cho đến lúc mẹ cô chết đi, cô cũng không được gặp mặt bà lần cuối.
Trận náo động kia có vô số người chết.
Nhưng cô vẫn không chịu khuất phục.
Bảy tuổi, cô từ trong nghịch cảnh đã lựa chọn phản kháng, cô từng bị người ta bắt, kéo vào hầm, lúc sắp bị ****, cô hung hăng cắn anh ta, túm lấy cây côn trên eo anh ta, cũng không biết cô lấy đâu ra nhiều sức lực mà đánh cho người nọ hôn mê bất tỉnh.
Sau khi chạy ra khỏi hầm, xuất phát từ bản năng chạy trốn, cô cùng một đám người đến bến tàu, lên thuyền cứu viện đến nước M.
Trong một đêm, cô nhà tan cửa nát, phải lang thang đầu đường xó chợ, tha hương tứ xứ!
Lúc đến nước M, cô được tổ chức theo chủ nghĩa nhân đạo thu nhận, sau đó âm kém dương sai thế nào lại đước sắp xếp đến tổ đặc công huấn luyện.
Thời thơ ấu đã để cho cô sâu sắc nhận ra một điều, yếu đuối chỉ có thể để cho người ta bắt nạt.
Chỉ có không ngừng mạnh lên mới có thể khiến cho người ta tôn trọng.
Sở Hà trở lại thực tại, thay trang phục mà Lâm Mộc đã chuẩn bị cho cô.
Trang phục có một lớp chống đạn, đương nhiên lớp chống đạn này không thể chống lại đạn nếu bị bắn ở cự ly gần.
Giày quân dụng có thể giấu dao găm.
Dụng cụ thăm dò tia hồng ngoại.
Cô dắt súng lục bên hông, lại nhét đạn vào giày và thắt lưng, đem mọi thứ trang bị xong xuôi liền đóng hộp lại.
Lâm Mộc lo lắng bước lên phía trước: “Sở Hà, cô thật sự không lo lắng gì sao?”
“Tổng bộ biết tin tôi còn sống không?” Sở Hà đột nhiên hỏi.
Lâm Mộc ngớ người, vội vàng lắc đầu: “Thời gian quá gấp, tôi còn chưa kịp báo.”
“Không cần báo nữa!”
Sở Hà dùng vải tùy ý lau thân súng, nhàn nhạt nói: “Chu Tước đã chết, hiện tại tôi đã có tên của mình.”
“Vì sao?!”
Lâm Mộc khó thể tin, nói: “Cái tên Chu Tước này là cái tên đại biểu cho vô vàn vinh quang! Trước kia, cô rất coi trọng điều này, làm sao cô có thể nhẹ nhàng nói ra chuyện vứt bỏ cái tên Chu Tước này chứ? Ngay cả vinh quang đã từng có cô cũng không cần nữa sao?”
Động tác trên tay Sở Hà bỗng cứng đờ.
Lâm Mộc còn tưởng rằng cô đã dao động, liền chạy đến trước mặt cô, từng bước nói: “Chu Tước, cô cực kỳ xuất sắc! Nếu Lưu Viên Vĩ biết cô còn sống, nhất định sẽ mừng như điên! Cô do một tay ông ấy huấn luyện, ông ấy coi cô là niềm kiêu hãnh của mình, ngày đó khi tin cô chết truyền đến tổng bộ, người đau lòng nhất chính là ông ấy! Cả ngày ông ấy ngồi trong phòng làm việc, ôm huy hiệu của cô, nước mắt tuôn rơi! Cô đã lập rất nhiều chiến công, nếu trở lại tổng bộ, chờ đợi cô chính là cơ hội lên chức không thể ngờ tới.”