Xe từ từ dừng ở hội sở tư nhân.
Cố Tinh Trạch thu xếp cho Vân Thi Thi ở đại sảnh, rồi vội vã đi đến phòng lô khách quý.
Vân Thi Thi dự định ở đại sảnh chờ anh.
Tiện thể nhìn ngắm khung cảnh xung quanh.
Qua một lúc, Lý Lan mang theo túi hồ sơ đi đến, vừa bước vào đại sảnh, khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng yểu điệu đang ngồi một mình trong góc.
Cô không nhịn được nhìn kĩ lại, kinh ngạc phát hiện, đúng là Vân Thi Thi, vì vậy mỉm cười đi tới.
Vân Thi Thi yên lặng ngồi trên ghế sô pha, trong tay cầm một quyển tạp chí đang xem, từ xa nhìn lại, bóng lưng gầy lẻ loi một mình, dưới ánh đèn lại tỏa ra sự điềm tĩnh xinh đẹp.
Lý Lan không ngờ có thể thấy cô ở đây.
Trong bụng thầm thở dài một tiếng, bước tới trước ghế sô pha, Lý Lan ngồi xuống cạnh cô, khẽ đẩy cô một cái.
Có lẽ là động tác hơi đột ngột, Vân Thi Thi đang đắm chìm trong cuốn báo bị kinh sợ, đầu vai rụt lại chút, rồi mới khôi phục tinh thần.
Ngẩng đầu lên thấy là Lý Lan, ánh mắt không khỏi ngơ ngác.
Lý Lan cười hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“À...” Vân Thi Thi mê man nhìn cô, vẫn chưa phản ứng kịp: “Sao cô lại ở đây vậy?”
“Tôi vừa xong việc, đến dùng cơm, còn cô?”
“Tôi...”
Vân Thi Thi giật mình, hơi hoảng hốt, nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện sắc trời đã tối, bởi vậy không ý thức được trong bụng có cảm giác đói.
Lúc này cô mới nhận ra tròn một ngày đêm cô chưa ăn uống gì.
Nghĩ vậy, bao tử lại đúng lúc phát ra tiếng rên rỉ.
Vân Thi Thi quẫn bách, Lý Lan nghe thấy, bật cười: “Đói bụng đúng không? Cùng dùng bữa nhé.”
Cô chậm rãi gật đầu: “A? Mộ Nhã Triết đâu? Anh ấy cũng ở đây sao?”
“Hành trình của tổng giám đốc luôn thay đổi, tôi không rõ lắm.” Lý Lan hơi dừng lại, nói tiếp: “Cô tìm ngài ấy có chuyện gì không?”
Vân Thi Thi chợt nhớ tới hôm qua Mộ Nhã Triết đi mà không chào, nhất thời tức giận, vì vậy lắc đầu, bỗng nhếch nhếch khóe môi, mở miệng nói: “Tôi đói bụng, muốn ăn chút gì đó.”
Hình như thật sự rất đói, thế nên vừa dứt lời, bao tử lại vang lên tiếng “ùng ục”.
Vân Thi Thi luống cuống ôm bụng, thấy hơi xấu hổ, Lý Lan nhạy bén nhìn thấy, cười: “Xem ra là đói lắm đây.”
Gò má của Vân Thi Thi hơi phiếm hồng.
Đáy lòng không khỏi hơi tủi thân.
Sao Cố Tinh Trạch đi lâu vậy chứ.
Cô đã một ngày đêm không ăn gì rồi.
Lý Lan cười hỏi: “Cô muốn ăn gì? Tôi dẫn cô đi ăn.”
Nói rồi, cô không quên bổ sung thêm câu: “Yên tâm, muốn ăn gì cứ gọi cái đó! Nhất định sẽ thỏa mãn cô!”
Tổng giám đốc có dặn dò luôn phải để ý cô ấy, đây dĩ nhiên là Mộ Nhã Triết cố ý căn dặn!
Vân Thi Thi chợt nhớ cơm Trung, bình thường cô rất bận rộn, một ngày ba bữa đều do một tay Hữu Hữu phụ trách nấu ăn.
Giờ cô không ở nhà, lại nhớ tay nghề của cậu, bời vậy rất khao khát. Nghĩ tới đây, cô giật môi, thèm ăn nói: “Tôi muốn ăn cơm Trung!”
Lý Lan nở nụ cười, chút yêu cầu nhỏ ấy, đương nhiên cô có thể thỏa mãn!
Vì vậy, Vân Thi Thi gửi cho Cố Tinh Trạch một tin nhắn, rồi đi theo Lý Lan.