Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 166: Chương 166: Tiếng súng




Cố Tinh Trạch nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt hờ hững nhìn vệt máu loang lổ trên mặt Hà Lăng Tương, tự tay vén vài sợi tóc bết máu sang một bên, giọng điệu vẫn không chút cảm xúc: “Có đau không?”

Hà Lăng Tương hiểu được ngữ khí của anh ta, vội lắc đầu.

“Hả, không đau sao?” Cố Tinh Trạch mỉm cười: “Xem ra tao ra tay vẫn còn quá nhẹ?”

Người nằm trên đất hít một ngụm khí lạnh, gật đầu cũng không xong, mà lắc thì không ổn.

Đám người còn lại chứng kiến mọi chuyện, lạnh run cả người.

Cố Tinh Trạch không cảm nhận được, hiện tại anh ta trông đáng sợ thế nào, sớm đã không còn là một người ưu nhã nội liễm nữa rồi, toàn thân bảo phủ khí chất sắc bén, trong nhát mắt khiến không khí xung quanh đóng băng lại, mọi người đều câm như hến, không ai dám hé nửa lời!

Cố Tinh Trạch đứng dạy, lạnh lùng nói: “Tao hỏi, mày trả lời, thức thời một chút nhé?”

Hà Lăng Tương gật đầu lia lịa.

“Vân Thi Thi đang ở đâu?”

Người nằm trên mặt đất há miệng, thanh âm khàn đặc: “Tôi không biết...”

“Tao muốn nghe lời nói thật...”

“Tinh Trạch... Tôi đã nói rồi, Vân Thi Thi kia bị giám đốc Mộ nhìn trúng, anh đấu không lại hắn đâu...”

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, Hà Lăng Tương sợ chọc giận anh.

“Hả?” Cố Tinh Trạch khôi phục nụ cười ấm áp: “Nói đi, người đang ở đâu?”

Người xung quanh lại rùng mình.

Bọn họ hiện tại mới biết rằng, có một số người khi cười lên thật khiến người khác sợ hãi.

“Người chắc là đang ở chỗ giám đốc Mộ...”

“Làm càn!”

Dương Thọ Trình ở bên cạnh, vỗ bàn giận dữ.

Dương Thọ Trình có quan hệ mật thiết phía sau giải trí Hồng Kông, cũng là giám đốc giải trí của Âu Hoàng, mười năm trước từng là đại nhân vật ở Hồng Kông giúp lăng xê không ít siêu sao điện ảnh, hiện tại giải trí Hồng Kông vẫn chiếm giữ được thị phần tại Châu Á, Dương Thọ Trình xem như đã lập công đầu.

Công ti giải trí Âu Hoàng ở điện ảnh trong nước cũng có địa vị quan trọng.

Hắn trợn mắt không vui nhìn chằm chằm Cố Tinh Trạch.

Ở trong giới này, nghệ sĩ chỉ là món hàng kiếm tiền, chứ không hề có quyền gì.

Mặc dù Tinh Trạch đang nổi tiếng, nhưng cho dù là ai cũng không dám làm càn như vậy trước mặt Dương Thọ Trình.

Từng có một tên Ảnh đế được Dương Thọ Trình lăng xê cho, vừa có chút danh tiếng đã tỏ vẻ ra oai với Dương Thọ Trình, trực tiếp bị chặt mất ngón tay, tên tuổi cùng tuột dốc không phanh.

Dương Thọ Trình ở Hồng Kông còn có quan hệ với mấy tổ chức hắc đạo.

Đây cũng là lý do mà Giải trí Âu Hoàng đứng vững bảo nhiêu năm qua.

Cố Tinh Trạch nhìn hắn một cái, sắc mặt lại không chút thay đổi: -Ở đây không tới lượt ông nói chuyện.

“Không tới lượt tao nói chuyện sao, vậy mày xem thử cái này đi!” Dương Thọ Trình nói, rút ra một vật màu đen, đặt lên bàn, mọi người vừa nhìn đã khiếp sợ.

Súng lục!

Hà Lăng Tương có được giúp đỡ, hết sợ, khiêu khích nhìn lại Cố Tinh Trạch, nhìn xem anh ta định đối phó ra sao.

“ À, Ông chủ Dương lấy ra vật này, định dọa tôi sao?” Thần sắc Cố Tinh Trạch cợt nhả nhìn lại, bình tĩnh đá Hà Lăng Tương qua một bên.

“Hừ, trẻ tuổi ngu ngốc.” Dương Thọ Trình cầm súng lục, nhắm vào anh: “Mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ sao?”

“Ái chà... “ Hà Lăng Tương hề hề kêu lên: “Cố Tinh Trạch, mày đúng là thằng không biết trời cao đất rộng, mày không biết ông chủ Dương đây là thần thánh phương nào sao? Ông ta chính là...”

“Hay lắm, tôi đây nhất định phải nếm thử thủ đoạn của ông chủ Dương rồi.” Cố Tinh Trạch ngoài người nhưng trong không cười, trên mặt không chút sợ hãi.

Đoàng!

Một tiếng súng phát ra, vang vọng căn phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.