Bàn tay cô ta nắm thật chặt, sờ phòng bì một cái, tin chắc bên trong giá trị lớn đến chừng nào!
Cô ta công tác ở bệnh viện này đã ba năm, mỗi tháng tiền lương cũng chỉ có ba, bốn ngàn. Khoản tiền kếch xù này, miếng bánh từ trên trời rơi xuống này, cô cầm ở trong tay, thực sự không nỡ thả.
Con người mà, đều tham tài.
Có tiền thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn.
Rốt cuộc nữ y tá cũng động lòng, nắm chặt tiền, im lặng không lên tiếng đi trước.
Tống Ân Nhã đi theo cô ta, rời khỏi khu nội trú, khi đi qua hành lang thì rẽ vào một nơi hẻo lánh.
Khu nhà nhỏ này, là khu cũ của bệnh viện Đức An, mười năm trước, sau khi chính phủ xây khu nhà mới, thì nơi đây bị bỏ đi.
Dù cho đã qua lâu nhưng nơi đây vẫn chưa xuống cấp, cải tạo một ít liền trở thành kí túc xá.
Nữ y ta dẫn cô đi đến lầu ba, ngay lập tức dừng trước cửa một phòng bệnh, lập tức dặn dò: “Tình hình của bệnh nhân này không ổn định, thường xuyên điên điên khùng khùng, vì vậy, cô không thể đi vào, chỉ được ngó qua ngoài cửa thôi. Hơn nữa, tốt nhất là nên cách xa cửa một chút, tránh bị thương!”
Tống Ân Nhã gật gù: “Ừm, tôi biết rồi!”
“Vậy tôi đi mở cửa, cô hãy lùi sau vài bước.”
Tống Ân Nhac nghe lời lùi về phía sau vài bước, hơi sốt sắng.
Nữ y tá trước tiên mở khóa cửa sắt, ngay sau đó kéo một cái cửa khác vào, lại khóa.
Tống Ân Nhã không kìm lòng được mà đi lên phía trước, nhìn qua tầng song sắt, rốt cuộc cũng thấy bóng lưng của người trong căn phòng.
Cô ta ôm gối ngồi trên giường, quay lưng về hướng cửa ra vào, hai cái tay bứt tóc không ngừng, vò đầu liên tục.
Trên chiếc giường trắng như tuyết rơi xuống những mảng tóc.
Nhưng mà cô ta vẫn không hề biết đau, vẫn cứ vò đầu bứt tóc, dường như hận bản thân không thể nhổ hết tóc trên đầu!
Trong ký ức, Mộ Uyển Nhu là một người con gái rất thích mái tóc dài, vừa đen vừa sáng, rất đẹp.
Nhưng mà giờ đây, không còn mái tóc như xưa nữa mà chỉ còn mái tóc bị cắt đi rất nhiều, khô như rơm, nhìn qua cũng biết đã lâu chưa được gội, tán loạn, mà dường như bởi vì chịu kích thích quá lớn đến nỗi tóc cũng dính chặt bết vào nhau.
Cô ta cứ lặp đi lặp lại, cứ thế giật tóc, giật đến khi tóc chỗ này rụng lại giật chỗ khác.
Tống Ân Nhã tỏ vẻ chán ghét, cửa vừa mở, một mùi hôi bên trong liền phả vào mặt, như lâu rồi chưa tắm, chua chua thối thối, còn có mùi thối của phân người, hỗn tạp vào nhau, làm người khác buồn nôn.
“Bệnh nhân này lúc khi không ổn định thì thường đại tiểu tiện mất khống chế, dính hết lên quần áo, vì lẽ đó, trong phòng có mùi thối.” Nữ y tá đứng một bên giải thích.
Tống Ân Nhã có bệnh thích sạch sẽ, bởi vậy, khi ngửi được cái mùi thối đó, không nhịn được lấy khăn ra, che miệng che mũi lại.
Nữ y tá nở nụ cười có chút lúng túng: “Ngày hôm nay còn chưa kịp dọn đâu! Lúc này đây, chắc chắn trên người cô ấy đều bẩn hết rồi, nếu không thì lần sau cô lại đến thăm?”
“Không cần!”
Tống Ân Nhã nhẫn nhịn nói: “Cô tránh ra một lúc, được không? Tôi muốn một mình ở cùng cô ấy nói chuyện chút.”