Mấy phụ tá giúp cô thay lễ phục, thay xong, Vân Thi Thi đứng trước gương, nhìn mình, rất hài lòng.
Không thể phủ nhận, ánh mắt của Tần Chu rất chuẩn.
Cô tưởng rằng, anh ta sẽ đặt may cho cô một bộ lễ phục rất hoa mỹ, vậy mà, lại định chế cho cô một bộ lễ phục vừa đơn giản vừa trang nhã như vầy.
Lần này ở liên hoan phim, bộ phim “Quả trám” lấy được rất nhiều giải thưởng, vì vậy, cô bước trên thảm đỏ, cần phải phối hợp với không khí của buổi lễ.
Trong phim, hình tượng nhân vật của cô là một cô gái trong sáng, như vậy lúc lên thảm đỏ, nếu ăn mặc trang điểm quá lòe loẹt, hoa hòe lộng lẫy, sẽ làm mọi người cảm thấy cô thật xa lạ.
Muốn phù hợp với chủ đề bộ phim, thì quan trọng nhất là phong cách.
Những người ái mộ bộ phimm điện ảnh của cô, đa phần là bị phong cách trong phim “Quả trám” thu hút.
Cho nên Tần Chu đã cho người chế tác riêng cho cô một bộ váy thanh thuần, như vậy sẽ làm mọi người sinh ra thiện cảm với cô, giống như nhân vật từ trong phim bước ra ngoài đời thật vậy.
Bộ váy trắng tinh, điểm xuyến thêm viền ren màu lam tinh xảo, thoát tục ưu nhã, đẹp không sao tả xiết.
Phối hợp trang sức thạch anh nữ tính, vừa đơn giản lại phóng khoáng.
Rất xinh đẹp.
Vân Thi Thi cảm thấy rất hài lòng, cô mặc lễ phục đi ra, đứng trước mặt Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần: “Các con cảm thấy bộ lễ phục này như thế nào?”
“Woah------!”
Tiểu Dịch Thần kinh ngạc cảm thán: “Mẹ thật là đẹp!”
Cái gọi là giá treo đồ, hẳn là cũng như vậy!
Khung xương của Vân Thi Thi nhỏ, dáng người cân xứng, tỉ lệ hoàn mỹ, đôi chân thon dài, cho nên mặc dù bây giờ cô đang mang dép, nhưng vẫn rất có khí chất.
Tiểu Dịch Thần cảm thấy mẹ mặc cái gì cũng đẹp.
Bởi vì chẳng những dáng người mẹ xinh đẹp, mà khí chất cũng rất đặc biệt.
Sắc đẹp có thể làm ra được, nhưng khí chất thì rất khó để thay đổi.
Có vài nữ nghệ sĩ dáng dấp rất đẹp, nhưng vẻ đẹp ấy giống như một con búp bê sứ vô hồn, trống rỗng, không có sắc thái gì hết.
Cho nên người có khí chất, có khi còn đánh bại cả sắc đẹp.
Hữu Hữu khoanh tay, ánh mắt thâm thúy, lẳng lặng quan sát cô, bỗng dưng dịu dàng cười một tiếng.
“Mẹ mặc bộ lễ phục này, thật là đẹp!”
“Sao con nhìn chòng chọc nửa ngày trời mới trả lời vậy hả?”
Vân Thi Thi chu môi: “Không phải con đang nói trái lương tâm, dụ cho mẹ vui vẻ có phải không?”
“Đâu có? Đẹp chính là đẹp, mẹ mặc cái gì lên nhìn cũng đẹp, làm sao có thể nói trái lương tâm được.”
“Còn nói là không phải hả? Cái gì mà “mặc cái gì lên nhìn cũng đẹp”? Hữu Hữu không được lừa gạt mẹ.”
Tiểu Dịch Thần đứng bên cạnh không ngừng cười trộm: “Có câu nói “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi“. Là Hữu Hữu đã dạy con đó.”
Vân Thi Thi đỏ mặt: “Cái gì mà tình nhân...”
“Hữu Hữu nói, mẹ chính là người yêu kiếp trước của nó, cho nên kiếp này mới có duyên phận...”
Tiểu Dịch Thần còn chưa kịp nói xong, Hữu Hữu chợt bưng kín miệng cậu, hung hăng trợn mắt: “Nói nhảm gì vậy?”
Tiểu Dịch Thần vô tội nhìn cậu, chớp chớp mắt, giống như đang lặng lẽ tố cáo: Rõ ràng em nói với anh như vậy mà!
Cậu không có nói lung tung.
Lúc trước Hữu Hữu từng nói với cậu, người ta cho rằng con gái là người yêu kiếp trước của cha, như vậy giữa mẹ và con trai chắc cũng giống vậy.
Cho nên, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Trong mắt Hữu Hữu, mẹ hoàn mỹ, trên trời dưới đất, không ai có thể so sánh được.
Nhưng mà...
Hữu Hữu trách Tiểu Dịch Thần không có ý tứ, nghiến răng nghiến lợi, tại sao có thể nói mấy điều này trước mặt mẹ chứ!
Sẽ làm mẹ suy nghĩ lung tung có biết không?