“A...”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên!
Tiếng xe cứu thương và xe cảnh sát vang lên ngoài cửa.
Vân Thi Thi mặt không thay đổi vẫn ngồi im trên ghế sa lon, ngơ ngác nhìn máu tươi trên tay, ánh mắt trống rỗng, hai vai không nhịu được run lên lẩy bẩy.
Trong lòng tự nhiên xuất hiện một loại cảm giác tội lỗi mãnh liệt, nhìn máu trên tay, cảm thấy vô cùng dơ bẩn.
Vì vậy liền cầm lấy khăn mặt mà lúc trước quản lý đưa cho cô, điên cuồng lau đi vệt máu trên tay.
Một đám người mặc quần áo quân phục hỏi qua tình hình phía dưới, biết được đại khái, trực tiếp đi tới trước người cô.
“Làm phiền, cô chính là Vân Thi Thi đúng chứ?”
Vân Thi Thi ngây dại ngẩng đầu, liền thấy vài người mặc quân phục đang đánh giá cô.
Cô đờ đẫn gật đầu, khẽ nhíu mày.
“Cô bị nghi ngờ là cố ý gây thương tích cho người khác, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến!”
Cô mấp máy môi, ánh mắt khẽ cúp xuống, bỏ khăn chậm rãi đứng dậy.
Đêm đã khuya, trời đang bắt đầu đổ mưa lớn, như từng dòng nước xối xả, lớn như hạt đậu đánh vào cửa sổ.
Thời điểm từ trên xe xuống, cả người Vân Thi Thi bị nước mưa ướt đẫm, nước mưa phả vào mặt, có cảm giác đau buốt.
Cô chậm dãi ngẩng mặt lên, từng giọt mưa lạnh như băng rơi vào trong mắt, khóe mắt dâng lên chát chát, vết thương ở khóe môi bị nước mưa
chảy tới, mơ hồ cảm giác được đau đớn.
Nhìn trụ sở cảnh sát ở ngay trước mặt, cô bỗng dưng dừng bước, trong lòng lạnh như băng, từng tia tuyệt vọng liên tục ùa tới.
Trong khoảnh khắc đó, cô bỗng nhiên cảm giác mệt mỏi rã rời, bất kể là thân xác hay tâm trí.
Thấy cô đứng trong mưa không nhúc nhích, viên cảnh sát liền đẩy tay cô một cái, Vân Thi Thi có chút lảo đảo, bất ngờ ngã trên mặt đất.
Cô mờ mịt rũ đôi mắt, cánh tay mệt mỏi khẽ động.
Viên cảnh sát thấy cô bị ngã, không khỏi cảm thấy phiền phức, than thở đi tới nâng người cô dậy, lớn tiếng nói: “Dù có gặp qua người yếu đuối, nhưng cũng chưa thấy ai yếu đến như vậy, chạm nhẹ liền ngã! Cô không đứng vững một chút được sao? Nếu muốn tắm mưa, thì cũng đừng liên lụy chúng tôi phải theo cô! Đừng lãng phí thời gian nữa, mau bước vào trong!”
Nói, người cảnh sát liền thúc bả vai cô đi vể phía trước.
Vân Thi Thi thấp giọng trả lời: “Tôi không làm sai, không phải là tôi cố ý làm như vậy...”
“Cô có sai hay không, phải điều tra mới biết được! Không phải cô nói là được, mau vào đi!”
“Tôi muốn gọi điện thoại, cho tôi gọi điện thoại!”
“Gọi cái gì, còn chưa có thẩm vấn, cô muốn gọi cho ai chứ? Đi vào!”
Dứt lời, anh không nói lời gì liền kéo bả vai Vân Thi Thi, lôi cô vào trong.
Trong trụ sở, Vân Thi Thi yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon, hai tay ôm bả vai, co rúm lại, vẻ mặt tĩnh lặng khiến người ta không đoán được, tựa như một con rối không biết vui buồn.
Một nhân viên cầm sổ và bút đi tới, đặt một chén trà nóng trước mặt cô, ngồi xuống trước mặt, anh có một đôi mắt cực kỳ sắc bén, hẹp dài, một ánh mắt có thể làm đa số phạm nhân phải chột dạ.