Một phòng hóa trang chỉ có một thợ trang điểm, rõ ràng Nhan Băng Thanh này muốn gây khó dễ cho Vân Thi Thi.
Mộc Tịch để Vân Thi Thi ngồi vào trước, ngay sau đó đi tới chỗ Nhan Băng Thanh.
“Chị Băng Thanh, hay là, để chị Đinh hóa trang trước cho Thi Thi được không?”
Nhan Băng Thanh ngạo mạn liếc mắt: “Vì sao?”
“Bởi vì, Thi Thi cô ấy là người đầu tiên lên, đến lúc đó nếu như không chuẩn bị tốt thì đạo diễn Lâm sẽ nổi cáu.”
Nhan Băng Thanh cười lạnh một tiếng, sâu xa nói: “Trang điểm của cô ấy đơn giản như vậy, chẳng lẽ không biết tự làm sao?”
Nói rồi, cô ta quay sang nháy mắt với Đinh Ninh: “Cô xem có đúng không, Tiểu Đinh?”
Nhất thời Đinh Ninh lúng túng, thấy khóe mắt Nhan Băng Thanh quét tới, run rẩy, đành phụ họa: “Đúng nha, vai chính chỉ cần trang điểm đơn giản, không cần đánh mắt, thoa lớp kem nền lên là được. Chị Băng Thanh cần trang điểm khó hơn, tôi vẫn nên trang điểm cho chị Băng Thanh trước!”
Cô chỉ là một thợ trang điểm bình thường, đâu dám đắc tội với nhân vật như Nhan Băng Thanh?
Mộc Tịch nổi giận, đang định mở miệng, vai bị một người đặt tay lên.
Cô kinh ngạc quay lại nhìn, Vân Thi Thi mỉm cười kéo cô ra sau, nở nụ cười ưu nhã, nói với Nhan Băng Thanh: “Chị Băng Thanh, chị là tiền bối của tôi, dựa theo quy củ, phải là chị trước, tôi sau mới đúng.”
Lời này rất dễ nghe.
Mặt mày Nhan Băng Thanh dãn ra, thầm nghĩ, người mới này hiểu chuyện đấy.
Nhưng một giây tiếp theo, lại nghe thấy Vân Thi Thi nói: “Có điều nha, dù tôi chỉ là người mới, nhưng lại là nữ chính trong bộ phim này. Hôm nay thử trang, tôi là người đầu tiên, cô Đinh hẳn nên hóa trang cho tôi trước mới đúng.”
Nụ cười của Nhan Băng Thanh cứng lại.
“Cô nói cái gì?”
Đinh Ninh đằng sau cũng ngây người, kể cả Mộc Tịch, ngạc nhiên không dám thở mạnh.
“Tôi nói gì, hẳn chị Băng Thanh nghe rất rõ. Tôi là vai chính, chị là vai phụ. Ngày hôm nay, phải là tôi trước.”
Vân Thi Thi thong dong nói, âm thanh mềm nhẹ, nhưng từng lời từng chữ rất rõ ràng, không kiêu ngạo không nịnh nọt.
Nhan Băng Thanh vừa nghe xong, ngực như nổ tung, hô hấp không thuận, giận tái đi đứng dạy, đi tới trước mặt cô: “Cô nói, tôi là vai phụ, cô là vai chính? Cho nên, phải nhường cô hóa trang?”
“Có vấn đề gì không?” Vân Thi Thi hỏi: “Quả thực tôi là chính, cô là phụ, tôi đâu có nói sai.”
“Cô -------“
“Huống hồ, thứ nhất, cô Đinh là thợ trang điểm của tôi, thứ hai, đây là phòng hóa trang của tôi, tôi chia ra một nửa cho cô dùng đã là tôn trọng cô rồi. Đến cả thợ trang điểm mà cô cũng muốn cướp thì...” Vân Thi Thi giả bộ ảo não mím môi, rồi mỉm cười hỏi: “Hay là, mời đạo diễn Lâm tới đây phân xử, xem có đúng chị Băng Thăng là người đầu tiên không?”
“Cô... Cô dám lấy đạo diễn Lâm uy hiếp tôi à!?” Nhan Băng Thanh tức muốn tắc thở, nhưng phải duy trì phong độ bên ngoài, cắn răng nghiến lợi.
Vân Thi Thi không hề sợ hãi ánh mắt như muốn bóp cổ cô của cô ta, lạnh nhạt nói: “Lời này của chị Băng Thanh là có ý gì. Rõ ràng là cô muốn chèn ép tôi mới đúng chứ? Tôi là người mới không sai, mới ra mắt không sai, nhưng đối với cô, tôi đã kính trọng, còn cô, không cảm thấy bản thân đang ức hiếp người mới sao?”
Một lời nói, có vẻ thờ ơ.
Nhưng từng chữ như châu như ngọc.
Khóe môi Nhan Băng Thanh co rút, nhìn cô chòng chọc, cười lạnh: “Được, thú vị đấy! Vân Thi Thi, chúng ta xem xem!”