“Như vậy, muốn lựa chọn lễ phục cũng được, nhưng, cũng phải đợi đến lúc tôi chọn xong trước, cô mới chọn cái còn lại!”
Lâm Chi vừa dứt lời, Vân Thi Thi chớp mắt kinh sợ.
Ý trong lời của Lâm Chi, đơn giản thô bạo, ý trên mặt chữ, đơn giản muốn biểu đạt chính là, một, cô ta tới trước, cho nên lễ phục nhãn hiệu chuẩn bị, cô ta được chọn trước.
Hai, lễ phục còn lại sau khi cô ta chọn, mới đến lượt Vân Thi Thi chọn lựa.
Đây chính là nhục nhã quá lớn.
Lâm Chi lại muốn cô chọn đồ còn lại?!
Vân Thi Thi trợn tròn đôi mắt nâu, nghiễm nhiên không nghĩ tới cô ta vậy mà hùng hồn đưa ra yêu cầu quá đáng này, lạnh lùng hỏi lại: “Dựa vào cái gì?”
“Cái gì mà dựa vào cái gì?”
Vân Thi Thi mặt không thay đổi nói: “Dựa vào cái gì để cô chọn trước, lời này của cô, không khỏi có chút quá đáng.”
“Không có gì mà dựa vào cái gì hết! Nếu như nhất định phải hỏi dựa vào cái gì, vậy thì, chỉ dựa vào tôi giá trị cao hơn cô, dựa vào giá trị bản than tôi cao hơn cô. Chỉ dựa vào hai điểm này, cô liền phải nhường cho tôi. Trả lời như vậy, đầy đủ chứ?”
Lâm Chi ngạo mạn ngẩng đầu, giữa mi tâm, lạnh lùng vô cùng, hùng hổ dọa người, mảy may không chừa chút chỗ trống nào.
Đôi mắt Vân Thi Thi lạnh như băng bỗng nhiên rơi vào tay cô ta đang cầm chặt tay cô, lạnh lùng nói: “Buông tay.”
Tần Chu từ trong phòng VIP đi ra, trông thấy một màn này, mắt sắc lạnh, xông lên, vặn bung tay Lâm Chi ra: “Buông cái tay bẩn thỉu của cô ra, không cho chạm vào Thi Thi nhà chúng tôi!”
Trong câu chữ, đối với Vân Thi Thi bảo vệ, rõ ràng, miêu tả rất sinh động.
Lâm Chi kinh ngạc lùi lại mấy bước, bỗng nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn về phía Tần Chu, hiển nhiên có chút vô cùng không cam tâm.
“Tổng giám đốc Tần, anh làm gì?”
“Tôi còn phải hỏi cô làm gì mới đúng chứ! Tay chân sạch sẽ chút, không cho phép táy máy tay chân với Thi Thi nhà chúng tôi, nếu không, đừng trách tôi không khách khí!”
Tần Chu dừng một chút, mắt như tên nhọn đâm về phía cô ta, thanh âm lạnh lùng nói: “Lâm Chi, có phải vừa rồi tôi quá khách khí với cô không? Có phải cô cảm thấy tôi tốt tính, dễ nói chuyện, cho nên khi dễ người khác, khi dễ nghệ sĩ nhà tôi luôn không?! Tôi cảnh cáo cô, nắm rõ ràng thân phận của mình đi! Nếu cô lại dám khi dễ Thi Thi, tôi cũng không tha cho cô.”
“Tổng giám đốc Tần!” Lâm Chi kinh ngạc kêu một tiếng, hiển nhiên đối với lời nói tàn nhẫn của Tần Chu vừa thốt ra có chút khó mà tiếp nhận.
Tần Chu lại lạnh lùng cười một tiếng: “Tôi có rất nhiều thủ đoạn, đủ để cho cô trong vòng một đêm, thân bại danh liệt! Lâm Chi, cô nếu không tin, vậy thì có thể chờ xem. Hôm nay, là tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, về sau, nếu lại để cho tôi biết cô chỉ cần khi dễ Thi Thi một chút, cũng đừng trách tôi lòng dạ hiểm độc!”
Nói xong, Tần Chu nắm tay Vân Thi Thi, quay người liền tiến vào phòng VIP, để lại Lâm Chi đứng lặng hồi lâu tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm, như hoá đá.
...
Trong phòng VIP, Tần Chu có chút tức giận đẩy đẩy đầu Vân Thi Thi một cái.
“Đồ ngốc, làm sao mà anh vừa không ở đó một lát, lại bị người ta bắt nạt rồi?”
Vân Thi Thi cũng có chút buồn bực, cúi đầu rầu rĩ không vui.
Tần Chu vẫn có chút cơn giận còn sót lại chưa tiêu: “Về sau, gặp cái cô Lâm Chi kia, không nên khách khí! Cô ta mắng em một câu, em đáp trả mười câu! Cô ta động tới một đầu ngón tay của em, em liền đem mười ngón tay của cô ta đều bẻ gãy cho anh! Xảy ra chuyện, có anh chịu trách nhiệm.”
“...”
Vân Thi Thi hóa đá.
Cô không khỏi được mở rộng tầm mắt, làm sao không nhìn ra, Tần Chu lại là người bạo lực như vậy.
Tần Chu thấy cô không đáp, lại đẩy đầu cô một cái: “Có nghe hay không? Về sau anh không ở đó, cũng không cho để cho người ta bắt nạt em nữa. Cô nhóc vô dụng, em thật sự là muốn làm anh tức chết hả.”