Cảm xúc sợ hãi Mạnh Tinh Tuyết cuối cùng hơi lắng xuống, mới thật cẩn thận ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy một cái.
Chỉ thấy người đứng trước mặt cô, mặc đồng phục trên người, vóc người thẳng, dáng người cân xứng, dưới vành nón, là một khuôn mặt lớn chừng lòng bàn tay, gương mặt mộc mạc, không thoa son môi, nhưng mà lại có vẻ rất sạch sẽ, đôi mắt rất lớn, rất đẹp, trắng đen rõ ràng, mũi cao, môi hồng răng trắng, khuôn mặt có vẻ rất hòa thuận, nhưng mà phối hợp với đồng phục cảnh sát trên người, lại có vẻ có chút nghiêm túc, lại không mất vẻ xuất sắc!
Tuy cô ấy không trang điểm, cũng không bảo dưỡng tốt đẹp như Mạnh Tinh Tuyết, nhưng mà trên mặt mộc mạc ấy, lại có vẻ rất đẹp mắt, ngũ quan rõ ràng, dáng vẻ tinh xảo, tuy nói không thể tính là xinh đẹp hiếm có, nhưng lại không mất sức sống!
Làn da của cô ấy có vẻ trắng nõn khỏe mạnh, làn da này trong một thành thị như Yển Thành, vô cùng hiếm thấy.
Sở Hà thấy cô nhìn chằm chằm vào mình, tò mò sờ soạng mặt mình một phen, cười mỉm, “Sao cô nhìn chằm chằm vào mặt tôi vậy? Trên mặt của tôi dính gì sao?”
“Không... Không phải!”
Mạnh Tinh Tuyết xấu hổ cúi đầu, lập tức hỏi, “Vậy hai người kia?”
“Hai người?”
“Là... Một người tên là A Đông, người kia hình như tên A Trình...”
“A..., bọn họ ở ngoài cửa.”
“Ngoài cửa?” Mạnh Tinh Tuyết lại không khỏi lại bắt đầu sợ hãi.
Nói như vậy, hai tên ác ôn đó vẫn chưa đi?!
Vậy...u
Cô đã báo cảnh sát, nếu không thể làm gì bọn họ, sau này bọn họ có thể trả thù cô hay không?
Hình như Sở Hà biết rõ băn khoăn của cô, an ủi, “Cô bé, đừng sợ, có tôi ở đây, bọn họ không tổn thương được cô!”
Trong lời nói này, hiện ra tinh thần làm việc nghĩa không chùn bước trên người cô ấy, chứ không phải làm bộ làm tịch!
Điều này không khỏi khiến Mạnh Tinh Tuyết có thêm vài phần thiện cảm.
Trước kia cũng tiếp xúc mấy cảnh sát, trong ấn tượng của cô, có những cảnh sát cho dù mặc đồng phục vào, cũng không thể cho cô cảm giác an toàn, có vẻ rất lạnh lùng.
Nhưng mà nữ cảnh sát Sở Hà này, nữ trung hào kiệt*, khác với những cảnh sát nam khác, có vẻ tình cảm, cũng rất dịu dàng.
*hào kiệt: người có tài cao, chí lớn, hơn hẳn người thường; tức người phụ nữ hơn hẳn người thường, không thua đàn ông
“Cô bé...”
Mạnh Tinh Tuyết nghe thế, không khỏi bật cười, “Cô có vẻ cũng không hơn hơn tôi bao nhiêu!”
“Hẳn là lớn hơn cô vài tuổi? Tôi 24 tuổi rồi.”
“Ồ? Vậy xem ra chúng ta cũng gần bằng nhau đó.”
Trong lúc hai người tán gẫu, lập tức hòa tan bầu không khí căng thẳng.
Sở Hà vì bình ổn tâm trạng sợ hãi của cô, đơn giản trò chuyện với cô vài câu, rồi nói, “Thay quần áo đi, chúng ta cùng về cục cảnh sát, lấy lời khai!”
“Ừ... Được.”
Sở Hà đi ra ngoài cửa, mười mấy phút đồng hồ sau, Mạnh Tinh Tuyết thay quần áo xong, chải tóc một chút, đi ra ngoài.
Mạnh Tinh Tuyết mới đi ra, thì thấy Sở Hà chắp tay sau lưng đứng trước mặt A Đông và A Cường, nhưng mà cũng không biết tại sao, ba người này giống như có quen nhau, khiến cho người ta khó tin vào mắt là, trước mặt hai tên côn đồ này, Sở Hà rất có uy nghiêm, trước mặt cô ấy, bọn họ run rẩy cúi đầu, Sở Hà hỏi cái gì, bọn họ ngoan ngoãn trả lời cái đó, không dám chậm trễ chút nào.
Sở Hà hỏi, “Các người lại đánh bạc phải không?”
“... Không tính là bài bạc, chỉ chơi đùa một chút, không cá cược lớn.”
“Không cá cược lớn?”
Sở Hà hừ lạnh một tiếng, “Không các lớn mà còn muốn cướp bóc con gái người ta?”
“Chị Sở... Đêm nay cục cảnh sát đến phiên chị trực hả?!”
Trong lòng yên lặng nghĩ, xui quá!