Vân Thi Thi nghĩ thôi đã thấy sợ, trong lòng đầy căm phẫn: “Mấy đứa nhóc còn nhỏ như vậy mà lòng dạ đã ác độc, còn ngược đãi cả một con mèo con, đúng là đáng sợ thật. Con mèo con là vô tội mà bọn chúng lại có thể nhẫn tâm như vậy, tim bọn chúng là sắt đá sao?”
“Là lỗi của anh.”
Mộ Nhã Triết xiết chặt nắm tay, trong mắt lộ vẻ lạnh lẽo: “Thế giới này vốn vẫn luôn là cá lớn nuốt cá bé, thắng làm vua, thua chịu tội. Người không đủ mạnh thì chắc chắn sẽ bị người ta làm thịt.”
Anh hạ mắt, dịu dàng mỉm cười: “Nhưng anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Sẽ bảo vệ cô, còn bảo vệ cả Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần.
Anh chưa từng ham mê danh lợi, tất cả những thứ mà anh cố gắng dành lấy, bao gồm cả quyền thế và địa vị, đều chỉ là thành trì mà anh cố gắng xây đắp để tự bảo vệ mình.
Thay vì làm hoàng tử, anh muốn trở thành một chàng kỵ sĩ hơn, cùng cô vào sinh ra tử, không oán không hối.
Vân Thi Thi ôm chặt lấy anh, hài lòng mỉm cười.
...
Sáng sớm hôm sau, cả Mộ thị đều chìm trong bầu không khí khẩn trương, bộ phận quan hệ xã hội chuẩn bị sẵn bản thảo để đối phó với giới truyền thông, mà bộ phận pháp vụ dường như lại liên kết với bên truyền thông, vừa sáng sớm đã mở bảy, tám cuộc họp lớn nhỏ.
Ngay cả những người thường xuyên họp hành cũng bị lâm vào trạng thái mệt phờ.
Tin tức Mộ Nhã Triết từ bỏ vị trí người đứng đầu nhà họ Mộ tạm thời vẫn được giữ kín.
Mộ thị tạm thời còn chưa sẵn sàng để đón một trận cuồng phong, vì vậy tin tức anh thoái vị vẫn là một bí mật.
Nhưng việc anh vắng mặt trong cuộc họp thường kỳ vào buổi sáng đã khiến cả công ty lâm vào tình trạng hỗn loạn.
Sau chuyện hôm qua, nhiều thành viên trong dòng họ giữ miệng kín bưng, vì vậy cũng không có ai biết tại sao Mộ Nhã Triết lại không xuất hiện trong công ty.
Mẫn Vũ nhận được tin tức của Mộ Nhã Triết thì không chỉ kinh ngạc mà còn thấy phiền muộn trong lòng.
Việc Mộ Nhã Triết rời khỏi Mộ thị đã trở thành chuyện không thể thay đổi.
Mộ Nhã Triết không xuất hiện, thế nhưng lại có một vị khách không mời mà đến, đột nhiên xông vào trong trụ sở công ty.
Mộ Yến Thừa trằn trọc cả đêm, mãi mới chợp mắt được một lúc, trong lòng lại lo lắng không yên.
Sở dĩ anh ta lo lắng là vì tối qua Mộ Lâm Phong vẫn chưa tuyên bố quyền chủ nhà thuộc về ai, mọi người đều hoang mang, anh ta cũng hết sức hoảng loạn.
Anh ta sợ đêm dài lắm mộng, anh ta biết mình không phải là người có thực lực nhất mà Mộ Lâm Phong nhìn trúng, dường như Mộ Lâm Phong không hài lòng với anh ta cho lắm, cho nên vẫn chưa tuyên bố với mọi người, thứ nhất là vì ông ta tạm thời vẫn chưa thể tiếp nhận chuyện Mộ Nhã Triết thoải mái rời bỏ địa vị người đứng đầu nhà họ Mộ như vậy, thứ hai là vì ông ta cảm thấy Mộ Yến Thừa không đủ năng lực để đảm đương trọng trách này.
Giữa đêm khuya, Mộ Thục Mẫn gọi điện tới khiến anh ta thức giấc.
Bà ta nói: “Yến Thừa, cháu đừng lo, cô nhất định sẽ dốc hết sức để xử lý chuyện này, đưa cháu lên vị trí chủ nhà!”
Lời này khiến Mộ Yến Thừa hoàn toàn yên tâm, trở nên vô cùng phấn khích.
Bởi vậy vừa sáng sớm, anh ta đã ngồi xe đến tổng bộ Mộ thị.
Anh ta nghĩ thầm, có sự nâng đỡ của Mộ Thục Mẫn, mà lúc trước Mộ Lâm Phong cũng đã từng đồng ý với anh ta, mặc dù lời lẽ không rõ ràng nhưng anh ta vẫn có thể chắc mẩm rằng cái vị trí chủ nhà kia sẽ thuộc về anh ta!
Bởi vậy, Mộ Yến Thừa ngang nhiên tự xưng là “tổng giám đốc tương lai”, vừa sáng sớm đã chạy đến tuần tra chuyện làm ăn của công ty, cứ như thể đang tập làm quen với thân phận “tổng giám đốc”!
Anh ta nghĩ, chuyện anh ta lên nắm quyền làm chủ nhà họ Mộ đã là chuyện đương nhiên rồi.