Trong lòng, vì những lời này của anh mà xúc động.
“Mộ Nhã Triết, anh không cho em tiến vào nhà họ Mộ, là vì bảo vệ em hả?”
“Ừ? Sao hỏi như vậy.”
“Trực giác thôi!”
Đôi mắt Vân Thi Thi cong lên, hơi hơi nhếch môi.”Cảm giác nhà họ Mộ cho em, như đầm rồng hang hổ vậy! Một chút cũng không ấm áp. Em muốn nhà, không phải là như thế.”
“Anh hẳn là không nên cho em bước vào nhà họ Mộ, một chỗ đáng sợ như thế!” Mộ Nhã Triết khẽ xoa khuôn mặt nõn nà của cô, nhịn không được hôn lông mi của cô một phen.
“Anh sẽ bảo vệ em rất tốt, bảo vệ Hữu Hữu nữa.”
...
Tống Ân Nhã được bạn bè đưa đi bệnh viện.
Miệng vết thương đã kết vảy, bác sĩ rửa sạch miệng vết thương cho cô ta, cũng bôi thuốc băng bó.
Đối với người bình thường thì không tính là vết thương nghiêm trọng.
Nhưng đối với Tống Ân Nhã từ nhỏ đến lớn chưa chịu tổn thương gì mà nói, đây đại khái xem như lần nghiêm trọng nhất.
Dọc theo đường đi, cô ta buồn bực không vui, nghĩ đến những lời nói của Vân Thi Thi như đâm thẳng vào cô, trong lòng quả thực hết sức ấm ức.
Giang Khởi Mộng và Tống Vân Tích nhìn thấy cô ta trở về, vốn muốn gọi cô ta ăn điểm tâm ngọt, nhưng mà hai người thấy vẻ mặt cô ta buồn bực không vui, vừa thấy cô ta đi đường khập khiễng, đưa mắt nhìn nhau, rất đỗi kinh ngạc.
Giang Khởi Mộng vô cùng đau lòng, lập tức đi lên: “Ân Nhã? Con làm sao vậy?”
Tống Vân Tích cũng khẩn trương ôm bả vai cô ta, hỏi vài câu.
Tống Ân Nhã không lên tiếng.
Anh ta cúi đầu, liếc mắt một cái trông thấy miệng vết thươngchỗ đầu gối cô ta dùng băng gạc băng bó lên, cẩn thận xem xét cô ta một lượt, lại thấy trên người cô ta có không ít vết trầy da lớn nhỏ.
Hết sức thê thảm.
“Ân Nhã, em làm sao vậy?” Tống Vân Tích hơi nóng nảy: “Sao toàn thân đều bị thương?”
“Hu hu hu... Anh!” Mũi Tống Ân Nhã cay cay, chung quy không thể nhịn xuống, một đầu nhào vào trong lòng anh mình, gào khóc.
“Ân Nhã, tới cùng con làm sao vậy? Sao biến thành như vậy rồi? Tới cùng đã xảy ra chuyện gì, con nói với mẹ đi!” Giang Khởi Mộng cũng ở một bên lo lắng suông.
Nhưng Tống Ân Nhã đau lòng khóc nức nở, cuộn mình trong lòng Tống Vân Tích, khóc đến như muốn trời sụp đất nứt.
Tống Vân Tích vừa đau lòng vừa mờ mịt, chỉ là giờ phút này, thật không có cách nào với cô em gái cưng này!
Giang Khởi Mộng cũng ở một bên lo lắng suông, Tống Ân Nhã vẫn luôn là công chúa của nhà họ Tống, là hòn ngọc quý trên tay cha Tống mẹ Tống, yêu thương vô hạn, nay bảo bối của Giang Khởi Mộng nhào vào trong lòng Tống Vân Tích khóc nức nở, muốn nhiều uất ức có bấy nhiêu uất ức, không khỏi nhất thời tim như bị đao cắt.
Nhưng bà cũng không làm gì con gái được.
Đứa con gái này, vốn từ nhỏ đã thích kề cận bà, cũng không biết vì sao, lúc trưởng thành, lại trở nên không thân thiết với bà nữa.
Mặc kệ có chuyện gì, cũng rất ít nhắc tới với bà.
Có lẽ là đã lớn, có một số việc không tiện nói với bà.
Bởi vậy làm mẹ, Tống Ân Nhã cũng rất ít tâm sự với mà, nhưng mà lại cực kỳ thân cận với Tống Vân Tích, có chuyện gì cũng nói với anh.
Dù sao, Tống Vân Tích là anh trai trong nhà, yêu thương hai đứa em gái vào trong xương cốt.
Tống Ân Nhã hết sức ỷ lại anh mình.
Vì thế, Giang Khởi Mộng ra hiệu bằng mắt với Tống Vân Tích, anh ngầm hiểu, cúi đầu nói với Tống Ân Nhã: “Ân Nhã, có chuyện gì nói với anh, anh hai giúp em nghĩ cách, ha?”
Tống Ân Nhã chậm rãi gật gật đầu, nghẹn ngào nói: “Anh... Trong lòng em rất khó chịu, giống như không thể hô hấp nữa...”
Nghĩ đến những lời Vân Thi Thi khiêu khích trước mặt cô ta.
Chữ chữ châu ngọc, đến nay vẫn vọng tại bên tai cô ta.
- - Tôi khác với cô. Tôi và Mộ Nhã Triết, con cũng đã có, cô thì sao?