“Phòng trẻ sơ sinh sao?”
Vân Thi Thi vỗ mạnh lên trán, “Ai nha, em quên mất! Phòng trẻ sơ sinh, còn chưa kịp chuẩn bị! Đứa bé đến quá đột ngột, một chút chuẩn bị tâm lý em cũng không có!”
Cô có chút cảm thấy tiếc nuối.
Cô bây giờ cái gì cũng không thấy rõ, bởi vậy, rất khó cho ra đề án gì, cũng không thể tự mình thiết kế phòng công chúa.
Mộ Nhã Triết lại nói, “Không có việc gì, để anh chuẩn bị.”
Đối với chuyện này, Mộ Nhã Triết tất nhiên là vui vô cùng.
Cho dù chuyện chuẩn bị phòng trẻ sơ sinh, là một quy trình vô cùng rườm rà, nhưng đối với anh mà nói, là chuyện hạnh phúc nhất.
Đương nhiên, lời này khỏi phải nói ra!
Hôm sau anh nắm tay cô, mang theo Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, đi đến cửa hàng.
Vân Thi Thi đeo kính râm, đi đường không tiện, Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đề nghị nói, muốn mời giúp việc nâng cô.
Mộ Nhã Triết cũng không yên tâm về giúp việc lắm, nhỡ đâu tay chân vụng về, không cẩn thận đụng chạm, đến lúc đó, người đau lòng là anh.
Sau khi từ trên xe xuống, Mộ Nhã Triết đỡ lấy cô, Vân Thi Thi nắm tay anh, cẩn thận bước từng bước một, lại có chút rụt rè sợ hãi, không nhìn thấy được cái gì, bởi vậy mỗi bước, đều vô cùng cẩn thận.
“Nắm tay anh là được.”
Mộ Nhã Triết cầm chặt tay cô, “Đi theo anh, đừng sợ.”
Vân Thi Thi cũng dùng lực cầm tay anh.
Ở trong tình huống không thấy rõ cái gì, toàn bộ thế giới đều là màu đen, cho dù có người nắm tay mình đi, cũng sẽ lo lắng theo bản năng, đi một bước, phía trước rốt cuộc là đường gì, giống như đi vách núi đá vậy, lo lắng đề phòng.
Người thường rất khó lý giải loại bất an này.
Nhưng mà người bình thường cho dù từ từ nhắm hai mắt, được người ta dắt đi, bước đi cũng sẽ lo lắng.
Mà người đỡ càng không thể có thể thời khời khắc khắc chú ý đến dù một chi tiết rất nhỏ.
Nhưng anh lại nói, “Đi theo anh, đừng sợ.”
Anh sẽ không để cô bị ngã, đụng vào đâu đó.
Vân Thi Thi toàn tâm toàn ý tin tưởng anh, bởi vậy nắm tay anh, đi theo bước chân của anh.
Mộ Nhã Triết nắm tay cô đi đến quầy bán đồ trẻ em, quầy bán hàng đứng đầu thế giới về bán đồ trẻ em.
Vân Sơn Thi Ý vì bọn họ mà thiết kế phòng tân hôn, nhưng mà phòng trẻ sơ sinh chưa được trang trí, rỗng tuếch, ngay cả tường cũng không trang trí hẳn hoi.
Chọn lựa giấy dán tường trước.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng đi nhìn xem, nhân viên cửa hàng ôm một chồng giấy đến, bên trong đều là giấy dán tường, Mộ Nhã Triết lật ra từng tờ một xem, tất cả đều theo phong cách Châu Âu, cũng không làm anh vừa ý lắm.
“Con gái sẽ thích màu hồng nhạt nhỉ?”
Vân Thi Thi ở bên cạnh nói, “Lúc em còn nhỏ, đặc biệt thích màu hồng nhạt. Nếu là con gái, điểm này, nên theo em.”
Trong lòng mỗi bé gái đều có giấc mơ công chúa.
Tưởng tượng mình như công chúa điện hạ, mỗi ngày đều tỉnh lại từ trong căn phòng cổ xưa, mở to mắt, có thể thấy thế giới màu hồng, rải màn che màu hồng nhạt lên giường lớn, tận tình hưởng thụ giấc mộng màu hồng.
Mộ Nhã Triết vỗ tay thành tiếng, “Đúng rồi, hồng nhạt. Con gái đều thích màu hồng nhạt.”
Ngay từ đầu anh không có phản ứng kịp.
Nhân viên cửa hàng cũng nhìn thấy được, lập tức ôm một xấp giấy đến, bên trong đều là giấy dán tường màu hồng, Mộ Nhã Triết chăm chú nhìn xem.
Ánh mắt anh khủng hoảng, chọn lựa một phen.
Chọn trúng mấy kiểu, cùng bàn bạc với Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần một phen, cuối cùng định kiểu dáng.