Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 612: Chương 612: Trích Nước Ối




Giám định DNA, không phải anh muốn làm là có thể làm!

Mặc dù anh kiên trì muốn trích nước ối, nhưng chắc chắn Mộ Thịnh không đồng ý.

Đơn giản chỉ vì muốn trích nước ối cũng phải có điều kiện thích hợp, nếu làm sớm có thể gây nguy hiểm đến đứa trẻ.

Chỉ có thể mang thai từ tháng thứ 3 trở đi mới được trích nước ối.

Mộ Thịnh luôn coi trọng hương khói của nhà họ Mộ, đương nhiên ông không dễ dàng đồng ý.

Có ông che chở, ít nhất trong hai tháng tới, cô ta có thể đảm bảo an toàn của bản thân, đồng nghĩa với việc cô ta chỉ còn hai tháng nữa.

Hai tháng sau, cô ta sẽ nghĩ biện pháp để cho chính mình “sinh non tự nhiên”.

Đến lúc đó, chỉ cần cô ta xuống tay, Mộ Nhã Triết có muốn chứng minh đứa bé này không phải là của anh cũng vô dụng.

Tất cả vẫn sẽ nằm trong tầm kiểm soát của cô ta.

Mộ Nhã Triết đứng trên cầu thang, từ trên cao nhìn xuống trò hề trước mặt, lạnh lùng nói: “Đứa trẻ không phải của cháu, làm giám định DNA không phải sẽ rõ sao?”

Mộ Uyển Nhu ngẩng đầu lên, đúng lý hợp tình nói: “Được! Em với anh làm! Nếu anh muốn làm làm giám định DNA với em, em sẽ làm với anh! Như vậy là có thể chứng minh sự trong sạch của em!”

Cô ta nghênh ngang đón ánh mắt lạnh như băng của anh, trên mặt không chút chột dạ cùng bối rối, không nghi ngờ gì có thể nói đây chính là một loại khiêu khích.

Ánh mắt Mộ Nhã Triết dần trở nên thâm thúy, lại nghe thấy Mộ Thịnh nghiêm giọng cắt ngang: “Không được!”

Trích nước ối, người vợ thứ ba của ông đã từng làm, thế nên Mộ Thịnh rất rõ, mang thai không lâu đã trích nước ối, đối với thai nhi tương đương nguy hiểm, rất dễ dẫn đến sinh non.

Ông đập bàn đứng dậy tức giận nói với Mộ Nhã Triết: “Bậy bạ! Bây giờ mà trích nước ối thì đứa nhỏ này còn giữ được sao?! Cháu điên rồi sao?”

“Ông nội, cháu không sao! Nếu anh ấy muốn kiểm chứng đứa con trong bụng cháu rốt cục có phải của anh ấy không, vậy thì liền để cho anh ấy kiểm chứng, dù sao cháu cũng không thẹn với lương tâm!” Mộ Uyển Nhu ở một bên nói.

Mộ Thịnh vô cùng bất đắc dĩ nói: “Tiểu Nhu ngốc, căn bản cháu không hiểu, hiện tại cháu mới mang thai không lâu, làm sao có thể trích nước ối? Đứa bé sẽ khó có thể bảo toàn!”

Mộ Uyển Nhu giả bộ giận dỗi, ấm ức ngập ngừng nói: “Không cần cũng được! Dù sao anh ấy cũng không nhận đứa bé này, đứa bé sinh ra nếu biết cha nó không nhận nó nhất định sẽ rất đau lòng.”

“Cháu đừng chấp nhặt với nó! Dù sao, ông nội cũng không cho cháu làm! Cháu cứ yên tâm dưỡng thai, còn lại không cần lo lắng!” Mộ Thịnh lập tức dỗ dành nói.

Mộ Uyển Nhu lấy khăn chấm chấm khóe mắt, cúi thấp đầu xuống, tại nơi Mộ Thịnh không nhìn thấy, khóe môi khẽ nhếch lên thành một vòng cung âm độc.

Ý cười thâm độc này lại rơi vào đôi mắt của Mộ Nhã Triết.

Người đàn ông nhíu mày, như nhớ tới cái gì, môi mỏng lạnh lùng khẽ nhếch lên.

Anh dường như biết đứa bé này của ai rồi!

Không thể không nói, này người phụ nữ này đắn đo suy nghĩ thật tỉ mỉ, ngay cả một dấu vết cũng không để lại. Nói như vậy đây cũng chỉ là kế hoãn binh của cô ta.

Qua ba tháng tới cô ta nhất định sẽ tạo ra sự cố ngoài ý muốn để cho đứa bé trong bụng tự nhiên mà biến mất theo?

Nhưng này người phụ này vẫn quá ngu ngốc.

Anh đã sớm có dự liệu đối với chuyện này.

Sáu năm trước, anh đính hôn với cô ta, Mộ Thịnh không ngừng giục anh mau chóng kết hôn, ông không hề muốn bọn họ kéo dài hôn lễ, một lòng mong đợi hai người kết hôn rồi mau chóng sinh con, vì nhà họ Mộ khai chi tán diệp.

Nhưng Mộ Uyển Nhu vĩnh viễn cũng chỉ là một quân cờ để anh đổi lấy quyền thừa kế Nhà họ Mộ mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.