Ông ta vẫn oán hận Vân Thi Thi, chỉ muốn lập tức đến gặp Mộ Nhã Triết mà đòi người, nhưng ngẫm lại thì lá gan của ông ta lại không đủ lớn để làm như vậy!
Không biết là người phụ nữ kia dùng thủ đoạn gì mà có thể bám được gốc cây kia, ông ta không thể làm gì cô rồi.
Chí ít là trước mắt Lý Lương Đống không thể động đến cô.
Chuyện xảy ra như vậy, Lý Lương Đống ngủ trưa cũng không ngon, nằm trên giường nghĩ ngợi hồi lâu vẫn chưa thể nghĩ thông.
Buổi chiều, Tôn Hoa lại vào bệnh viện, muốn tiếp tục xin xỏ lão già kia.
Hai ngày nay ông ta không đến quấy rầy, vốn là hy vọng Lý Lương Đống có thể bớt giận.
Thực ra hai ngày nay ông ta cũng đứng ngồi không yên, không biết là nghe được từ đâu mà biết tin Lý Lương Đống đang chuẩn bị đối phó với Vân Thi Thi, ngay cả đơn kiện cũng đã viết xong xuôi.
Xem ra lão già kia thật sự vô cùng tức giận rồi, ông ta không muốn mình cũng bị xui xẻo theo!
Hoảng hốt lo sợ như vậy nên hai ngày nay ông ta đã không thể ngủ ngon rồi!
Không thể không nói, Hoàn Cầu Ảnh Nghiệp nói lớn thì lớn, nhưng cũng chỉ là công ty hạng hai mà thôi! Dựa vào người mẫu và nghệ sĩ dưới quyền để chiếm được chỗ đứng, nhưng kỹ thuật diễn xuất của diễn viên trong phim cũng chẳng đến đâu, chẳng qua chỉ là mượn quy tắc ngầm và một số thủ đoạn bẩn thỉu mà thôi. Sau lưng mỗi minh tinh của Hoàn Cầu Ảnh Nghiệp đều có không biết bao nhiêu đại gia máu mặt nâng đỡ mới đạt được địa vị cao trong giới giải trí, nhờ đó mà cũng kéo danh tiếng công ty lên theo.
Người bên ngoài đồn rằng hiện giờ địa vị của Hoàn Cầu Ảnh Nghiệp đủ để đối kháng với Hoàn Vũ. Nhưng thật sự là như vậy sao?
Chỉ là một công ty giải trí thôi, diễn viên nổi tiếng, công ty cũng theo đó mà đi lên, đây là đạo lý đã quá sức quen thuộc, nhưng mà trong ngành giải trí cạnh tranh khốc liệt, danh tiếng lúc chìm lúc nổi chỉ là chuyện bình thường, bình thường đến mức không đáng kể đến. Chỉ là, Hoàn Vũ lại mạnh đến nỗi có thể thâu tóm cả ngành giải trí.
Tôn Hoa cũng không thể trơ mắt nhìn bản thân mình cứ như thế mà xong đời, chỉ là bây giờ ông ta tới tìm Lý Lương Đống rất không phải lúc.
Tôn Hoa gõ cửa phòng bệnh rồi đi vào, Lý Lương Đống nhìn thấy ông ta thì tức giận đến mức trợn mắt lên, không ngừng quát to: “Mẹ kiếp! Anh còn không biết liêm sỉ mà tìm đến cửa?”
Tôn Hoa tự biết mình đuối lý, nhưng lại cảm thấy có chút không đúng. Đã hai ngày trôi qua rồi mà lửa giận của lão già kia còn chưa nguôi sao?
Ông ta gật đầu cười cười, muốn đánh muốn mắng gì ông ta cũng sẽ cắn răng chịu đựng, không phải cứ ra vẻ đáng thương rồi mọi chuyện sẽ xong sao?
“Đúng vậy đúng vậy, là tôi không biết liêm sỉ! Là tôi không đúng! Tôi chỉ xin ngài hãy tha thứ, mong ngài bớt giận, đừng để cơn giận làm ảnh hưởng đến thân thể!”
Lý Lương Đống nhìn thấy ông ta cười như vậy lại càng không vừa mắt, tức giận hét lớn: “Tôi còn chờ anh tới dạy tôi sao?”
Tôn Hoa cười nịnh nọt: “Không dám không dám! Không phải là tôi vội tới đây nhận lỗi với ngài sao...”
Không nói đến thì thôi, nói đến thì Lý Lương Đống càng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, căm giận nói: “Tôn Hoa, ông đây hỏi anh rốt cuộc là rắp tâm cái gì? Hả? Người phụ nữ khác thì không đưa, lại dám động đến người phụ nữ của Mộ Nhã Triết? Anh dám dâng người ta cho tôi, nhưng mà tôi lại không có phúc mà hưởng đâu!”
Lời này nói ra thật sự đã khiến Tôn Hoa hoàn toàn mơ màng.
Lão hồ ly Lý Lương Đống này, rõ ràng là ông ta nhìn trúng Vân Thi Thi, cho nên Tôn Hoa mới nghĩ cách đưa người đến cho ông ta.
Bây giờ lại trở mặt không chịu giữ lời nữa sao?