Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 1240: Chương 1240: Trong Cảnh Đường Cùng Không Lối Thoát




Hữu Hữu lại nói: “Theo em phỏng đoán, chỗ này cách địa điểm hợp lại cũng không xa mấy, đi tới đi lui khoảng một giờ. Anh, anh yên tâm, em chịu đựng được, anh không cần lo lắng cho em.”

“Được. Vậy em nhất định phải chờ anh!”

“Ừm!” Hữu Hữu mỉm cười, lập tức chuyển đề tài, ra lệnh nói: “ Lisa, bảo vệ tốt anh tôi!”

“Vâng, cậu chủ.”

Lisa cung kính nói.

Cô ấy cũng cho rằng, thời gian nếu cứ thế kéo dài thêm, ba người thể lực đều cạn kiệt, chỉ sợ một người cũng chạy không thoát được nơi này.

Thừa dịp hai người còn có thể lực, tranh thủ thời gian cùng bộ đội hợp lại.

Hữu Hữu ở lại nơi này, ngược lại mà nói, tương đối an toàn!

Lisa nói: “Cậu ở chỗ này, chờ tôi!”

“Ừm!” Hữu Hữu nhẹ gật đầu.

Lisa quay người liền tiếp tục lên đường.

Mộ Dịch Thần cho dù trong lòng có chút vướng mắc, nhưng mà trước mắt, Hữu Hữu ở lại nơi này, xác thực tương đối an toàn.

Thể lực cậu quá yếu.

Mà Mộ Dịch Thần cũng hiểu thể lực cậu và Lisa cũng sắp sửa cạn kiệt rồi, gần như tiêu hao, trên đường nếu lại gặp cái gì ngoài ý muốn, e là hết cách mà phân thân.

Thế là, cậu cắn răng, thật sâu nhìn Hữu Hữu một cái, quay người đi theo.

Hữu Hữu nhắm mắt lại, nghỉ ngơi dưỡng sức.

Giờ phút này, cậu vô cùng mỏi mệt, cậu biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, đừng nói là đi theo đám người bọn họ, cho dù ở lại chỗ này chờ bọn họ, cũng cực kỳ miễn cưỡng.

Nhưng mà, dù là hi vọng xa vời, phàm là chỉ còn một chút sức lực, cậu cũng sẽ kiên trì đến một khắc cuối cùng mới thôi.

Hữu Hữu khoác lấy áo mà Mộ Dịch Thần để lại cho mình, trong hố ướt lạnh dày đặc, cơ hồ là tràn đầy trời đất.

Cậu cảm giác máu trong người mình như ngưng kết lại, đến mức giống như đông cứng, khó mà lưu động, trên gương mặt mỗi một lỗ chân lông, đều cứng ngắc, hơi có một tia biểu cảm, đều cảm giác da mặt run lên.

Cậu sờ sờ mặt, xem trên mặt của mình có phải kết một tầng băng hay không!

Hữu Hữu cố gắng mở to mắt, vừa buồn ngủ lại vừa mỏi mệt, lúc lạnh đến tột cùng, cả người kìm lòng không được cuộn tròn thành một đoàn, giống một con tôm nhỏ yếu ớt, co lại trong góc, nhưng mà như vậy vẫn khó mà chống cự được sự lạnh lẽo.

Thời gian dần trôi qua, mí mắt cũng càng ngày càng nặng.

Cậu cố gắng mở to mắt, biết rõ thể lực của mình đã hao tổn đến cực hạn.

Nhưng mà cậu lại không thể để mặc mình nhắm mắt lại được.

Giữa rừng núi nhiệt độ không khí lạnh đến không độ, nhất là lúc tờ mờ sáng, cái lạnh càng rõ, cậu ngẩng đầu, nhìn qua mặt trời mọc lên từ phía Đông, nhưng vãn không cảm giác được một chút ánh sáng và sức ấm của nó.

Trong lòng âm thầm thở dài một cái, cảm thấy không thể tiếp tục làm như thế.

Chí ít, phải đứng lên hoạt động thân thể một chút, nếu không, tê cóng, cả người đều không tỉnh táo, thì chỉ một giây sau liền có thể ngã gục, bất tỉnh nhân sự!

Trong hoàn cảnh như vậy, nếu nhắm mắt lại, cũng không biết cuối cùng có thể tỉnh táo lại hay không!

Hữu Hữu đứng lên, đem áo ngoài ôm chặt hơn một chút, dậm chân tại chỗ, quay qua quay lại trong hố một chút.

Gió điên cuồng vù vù tràn vào miệng hố.

Bởi vì kết cấu đặc thù của bẫy rập, gió trong hố đặc biệt lớn, vù vù vù thổi vào, giống như nước đá cuồn cuộn vào.

Hữu Hữu từ bỏ, sau khi nghĩ sâu tính kỹ, vẫn quyết định tìm một nơi có thể che chắn gió để tránh một chút.

Cậu tìm ngóc ngách, ngồi xuống, kinh ngạc ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn lên bầu trời.

Giờ phút này, trời đã hơi sáng rồi.

Tiểu Dịch Thần và Lisa hiện tại đã đến đâu?

Bọn họ khi nào sẽ tới giúp cậu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.