Vân Thi Thi là bà xã của Mộ Nhã Triết có khác!?
Không một ai ngờ tới mọi thứ có thể lật kèo ngoạn mục như vậy!
Trời ạ! Quá thần kỳ!
Cái người tên Vân Thi Thi này giấu cũng thật kỹ đó!
Chẳng ai nghĩ được ra.
Gả cho một người tài giỏi như vậy, mà còn đi diễn làm gì nữa?
Vừa mệt, vừa khổ, vừa khó khăn, sao không ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con đi?
Màn ảnh lại chuyển hướng về phía Kỷ Nhan.
Trong hình, cô nàng đã toát hết mồ hôi, nắm tay siết chặt, bả vai thì không ngừng run rẩy, cũng không biết là đang phẫn nộ hay đang sợ hãi, hay thậm chí là bất an, trên mặt cô nàng như được phủ một lớp sáp trắng bệch, khó mà đoán được tâm lý, nhìn hơi buồn cười!
Chỉ mấy phút trước đây, cô ta còn trong vị thế cuẩ một người chính nghĩa, vậy mà giờ lại như một trò cười!
Tất cả lời tố cáo, đều tự sụp đổ.
Bất cứ một người hiểu chuyện nào cũng có thể tự nhìn ra, hiện giờ người mới là kẻ nói dối, buông lời thị phi!
Nhà báo gây sự lúc trước, mắt thấy cục diện khó thể khống chế nổi, nên hận nghiến răng nghiến lợi.
Anh bỗng nhiên đứng dạy, tỉnh táo đặt câu hỏi: “Anh Mộ, vậy mời anh giải thích chuyện bảy năm trước, cô Vân Thi Thi nhận làm người đẻ thay cho nhà họ Mộ được không? Chuyện này thì nên giải thích thế nào?”
Mộ Nhã Triết mỉm cười, bĩnh tĩnh nói: “Chuyện này cũng khó mà để mọi người hiểu rõ ràng được. Tôi và Vân Thi Thi vốn có hôn ước từ trước. Đã xảy ra một số chuyện không may. Nhưng cuối cùng, định mệnh vẫn để chúng ta gặp lại nhau lần nữa, tôi tin tưởng tôi chính là chân ái của cô ấy.”
Người yêu định mệnh...
“Quá khứ của cô ấy là một người giúp nhà họ Mộ sinh hai đứa trẻ. Lý do tôi biết được là cha nuôi của cô ấy kinh doanh phá sản, thiếu một khoản nợ rất lớn, gia cảnh đã cùng bần, cô ấy vì muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình nên đã lựa chọn làm chuyện đó. Tôi cũng không thấy việc này có gì phải đáng xấu hổ!”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ!
Thì ra là vậy!
Thì ra lúc đầu vì muốn trả nợ thay cho cha nuôi, nên mới phải bất chấp tất cả đi vào con đường kia!
Hoàn toàn chính xác là chẳng phải chuyện xấu hổ gì.
Cô gái hiền lành này, nhất định là muốn báo đáp ơn nuôi nấng của cha nuôi, nên nguyện ý hy sinh chính bản thân, để có được một khoản tiền lớn, giả quyết cảnh nợ nần cho gia đình.
Đây không những là một cô gái tốt mà còn là một người con hiếu thảo nữa!
Người phóng viên kia cắn răng, lại đưa ra một câu hỏi sắc bén nữa.
“Như vậy thì chuyện cô ấy đem lén giấu đi một đứa trẻ, thì giải thích làm sao?”
Vân Thi Thi siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn thẳng đối diện nói: “Trước đây, lúc mang thai bị sinh non mới tám tháng, một đứa trẻ vừa sinh đã được xác định là đã chết. Nhà họ Mộ phái người đưa một đứa đi, rất may mắn là sau một hồi cật lực cấp cứu, đứa bé này đã “hồi sinh“. Ban đầu cũng xuất phát từ tâm lý của một người mẹ, nhìn con mình dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan rồi lại trở về bên mình, cốt nhục của mình ngỡ tưởng là mất mà lại có lại, nên sinh lòng không nỡ muốn chia lìa lần nữa. Vì vậy mới lén giữ lại đứa con này. Nếu như không phải cùng đường, tôi nhất định sẽ không bao giờ làm cái việc rời bỏ con cái này. Nếu là mọi người thì sao, thử đặt tay lên ngực mình mà tự hỏi, người mẹ nào có thể trơ mắt buông bỏ đứa con của mình? Có thể nói như vậy là ích kỷ,... nhưng... tôi không hối hận. Thế nhưng tất cả việc này đều xuất phát từ bản năng của một người mẹ, tôi cũng không có suy nghĩ xấu xa gì ở trong tâm mình cả. Việc này, cũng hy vọng mọi người đừng nên cố gắng đào sâu vào.”