Hôm sau, sáng sớm.
Hữu Hữu bị ác mộng bao phủ, trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Trong mộng, cậu bị hai bức tường vây vào giữa, chỉ cảm thấy có gì đè nén đánh úp lại, sắp không thở được.
Cậu liều mạng muốn chạy ra ngoài, nhưng vẫn không thể thoát đi, trơ mắt nhìn hai bức tuồng chậm rãi bức về phía cậu khi sắp hít thở không thông, cậu giật mình tỉnh lại.
Trong mông lung buồn ngủ, cậu chỉ cảm thấy vô cùng chật chội.
Hữu Hữu mở mắt, mở mắt lớn hơn một chút nữa, ngẩng đầu lại nhìn thấy Vân Thi Thi đang yên tĩnh ngủ.
Cậu giật mình, muốn từ trên giường ngồi dậy, mới vừa xoay người thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Mộ Nhã Triết kề sát ngay trước mắt mình.
Mộ Nhã Triết - -!
Sao chú ta cũng ngủ ở trong này?
Khi nào thì chen lấn vào đây hả?
Trong lòng Vân Thiên Hữu lập tức phát lên một cảm giác bực bội, muốn ngồi dậy, nhưng lại cảm giác trên người có sức nặng trầm trọng, đang đè trên người cậu.
Cậu lập tức nhìn kỹ lại, không biết vật gì đang đè nặng mình, vừa thấy không biết từ khi nào thì, nửa người trên của Tiểu Dịch Thần để ngang trên người cậu, mà một chân đang gác trên đùi Mộ Nhã Triết.
Cậu hơi tránh ra, ngồi dậy, mới nhìn rõ mọi thứ trên giường.
Mẹ ôm lấy cậu, Mộ Nhã Triết ôm lấy mẹ, kẹp cậu ở giữa, sỡ dĩ cậu nằm mơ nhìn thấy hai bức tường, nói chung nguyên nhân là do bị hai người kẹp ở giữa.
Tư thế ngủ của Vân Thi Thi tương đối điềm tĩnh, quy củ, mà người không an phận nhất chính là Tiểu Dịch Thần, chỉ thấy nửa người của cậu ấy đè lên người cậu, một cái chân khác gác trên người Vân Thi Thi, tư thế ngủ quả thực có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.
Cậu có thể biết được cảm giác hít thở không được ở trong mộng là từ đâu mà có rồi!
Như vậy tên nhóc này nằm đè lên người cậu, mới có thể làm cho cậu gặp ác mộng!
Người kia!!
Người kia, tướng ngủ quá khó coi!
Hữu Hữu bất mãn đẩy đẩy đầu Tiểu Dịch Thần, đã thấy Tiểu Dịch Thần chuyển người lại, thì cả người đè lên người cậu, một chân hận không thể để vào trên mặt Mộ Nhã Triết.
Trong lúc ngủ mơ, Mộ Nhã Triết có chút bất mãn đẩy chân Tiểu Dịch Thần ra.
Mi tâm của Tiểu Dịch Thần cũng nhíu lại, không vui đá chân lại chỗ cũ.
Mộ Nhã Triết lại đẩy ra.
Tiểu Dịch Thần lại đá lên.
Hai cha con cứ làm như vậy một hồi, giống như đang giằng co.
Hữu Hữu trợn trừng mắt, sáng tinh mơ, chưa tỉnh ngủ, tích góp từng chút tức giận trong bụng, lại không chỗ phát tiết.
Dưới cơn giận dữ cậu, cầm lỗ tai Tiểu Dịch Thần, nhéo một cái.
“Oa” một tiếng, Tiểu Dịch Thần bị đau tỉnh, ở trên giường lăn một cái xoay người bò lên, ngắm nhìn bốn phía xung quang thì thấy khuôn mặt ngơ ngác buồn ngủ của Hữu Hữu đang tức giận.
“Sao vậy?”
Tiểu Dịch Thần dụi dụi mắt, có chút vô tội hỏi.
“Anh xem anh đi, ngủ thế nào?” Hữu Hữu hai tay ôm ngực, bắt đầu hỏi tội.
Tiểu Dịch Thần cúi đầu nhìn, lại không hiểu ra sao: “Thì ngủ thôi, anh chưa ngủ đủ?”
“Cả người anh đè lên người em, là muốn đè chết em hả!” Hữu Hữu ủy khuất chất vấn, khuôn mặt nhỏ nhắn không vui.
Tiểu Dịch Thần xoa xoa mái tóc rối bời, hai mắt nhìn trời, mấp máy môi, một biểu cảm muốn khóc: “Anh không phải cố ý, em thật hung dữ nha!”
“...”
“Hơn nữa, anh cũng không đè hết lên người em.”
“Mộ Dịch Thần, có phải tướng ngủ của anh luôn xấu như vậy không hả?” Hữu Hữu ánh mắt nguy hiểm nheo lại.
“Không có. Tướng ngủ của anh xấu chỗ nào chứ?”
“Còn nói không xấu, có phải anh muốn lên trời rồi không?” Hữu Hữu tức giận, nắm gương mặt cậu ấy hung hăng chà đạp.