“Cậu muốn làm gì?” Hữu Hữu bất đắc dĩ dừng chân.
Mộ Dịch Thần này cứ dính lấy người khác như cái đuôi vậy.
Mộ Dịch Thần đi vài bước, xoay người đứng trước mặt cậu, chặn đường đi, cúi đầu hỏi: “Em trai, em cảm thấy như vậy có được hay không?”
“Hử?”
Hữu Hữu liếc mắt nhìn anh trai, không đầu không đuôi nói một câu như vậy khiến người ta đoán không ra cậu nhóc kia tới cùng là muốn hỏi cái gì.
Mộ Dịch Thần mấp máy môi, hỏi: “Cha, mẹ, anh, cả em, ở cùng nhau, sống cùng một nhà, em cảm thấy có được hay không?”
Một nhà bốn người, ở cùng một chỗ, sống cùng nhau.
Ánh mắt Hữu Hữu sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ tới cậu nhóc kia hỏi như vậy, nhất thời không biết nói gì.
“Không tốt sao?” Mộ Dịch Thần bỗng nhiên trở nên căng thẳng, nói năng lộn xộn: “Anh cực kỳ thích như vậy, anh thích mẹ, anh cũng thích em, muốn mọi người sống cùng nhau, như vậy mới có cảm giác gia đình, không phải sao?”
Cảm giác cực kỳ ấm áp.
Có thể cùng cha cùng mẹ, còn có em trai ở cùng một chỗ, như vậy mới khiến cậu cảm nhận sự ấm áp của gia đình.
Ở nhà họ Mộ, cậu chỉ cảm thấy không khí lạnh lẽo đến thấu xương, hoàn toàn không cảm nhận được cái gọi là cảm giác gia đình, càng không cảm nhận được tình thân khăng khít.
Bất kể là Mộ Uyển Nhu, hay là Mộ Thịnh, cậu đều cảm thấy hết sức xa lạ, hời hợt, thậm chí không muốn gần gũi.
Bởi vậy, từ nhỏ tính cách của cậu cũng có chút khép kín, không thích nói chuyện với người khác, không thích qua lại với người khác, cả ngày nhốt mình ở trong thư phòng, đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
Mặc dù đã quen với bầu không khí lạnh nhạt trong ngôi nhà đó, nhưng khi gặp được người mình yêu mến lại vẫn nảy sinh một loại khát vọng gần như là cố chấp.
Khát vọng có một gia đình.
Mộ Dịch Thần nhìn sắc mặt Hữu Hữu, chỉ thấy trong ánh mắt cậu vùng vẫy không ngừng, có chút phức tạp, có chút mâu thuẫn.
“Có phải em sợ anh cướp mất sự cưng chiều của mẹ hay không?” Mộ Dịch Thần thăm dò hỏi.
Thấy Vân Thiên Hữu mím môi không nói, cậu lập tức thề: “Anh thề, anh sẽ không tranh giành mẹ với em, trái lại, em còn có cha cưng chiều, anh cưng chiều! Ba người sẽ cưng chiều một mình em.”
Vân Thiên Hữu nghe vậy, kinh ngạc trừng mắt.
Mộ Dịch Thần lại thề: “Thật đấy! Bởi vì, em là em trai của anh, anh là anh trai, anh sẽ bảo vệ em, không để em chịu bất cứ thương tổn nào, ai dám bắt nạt em, anh nhất định sẽ trả lại gấp bội, thay em đánh trả!”
“...”
Vân Thiên Hữu ngớ ra một hồi, lập tức “phì” một tiếng, bật cười.
Trên mặt Mộ Dịch Thần xuất hiện vẻ ngượng ngùng: “Em cười cái gì?”
“Lời này của cậu giống như là đang cố thuyết phục ấy.” Vân Thiên Hữu nhịn cười đến nỗi lông mày giật giật.
Trước kia, trong công ty có nam đồng nghiệp theo đuổi mẹ cũng từng tuyên bố như thế này.
“Em có thể nghiêm túc một chút không? Anh nói nghiêm túc đấy.” Mộ Dịch Thần nhíu mi, oán trách cậu.
Vân Thiên Hữu nhướng mày, nói: “Được rồi, tôi suy xét một lát.”
Nói xong, cậu liền xuống lầu.
Mộ Dịch Thần đuổi sát phía sau: “Chỉ là suy xét một lát thôi sao?”
“Tôi sẽ thật sự suy xét.”
“Vì sao còn phải suy xét?”
“Bởi vì...” Vân Thiên Hữu hạ mắt, khẽ cắn môi: “Tự nhiên có một người cha, một người anh, tôi có chút không quen.”
“Vì sao...” Mộ Dịch Thần đứng ở phía sau, vẻ mặt suy sụp nhìn cậu, vô lực.
Cậu rõ ràng cố gắng như thế, cũng chỉ vì muốn được em trai tin cậy.