Mẫn Vũ thấy vậy, mặt liền tái đi, vừa muốn cười lại không dám.
Mộ Nhã Triết giận dễ sợ, nghĩ thôi cũng không dám, chuyện này rốt cuộc là chuyện tốt ai đã làm đây!
Anh ta dừng trước cửa, nhìn chung quanh một vòng, rất nhanh liền thấy dấu vết móng vuốt in sâu trên chiếc ghế sofa làm bằng da thật.
Móng vuốt của Tiểu Triết Triết không cắt bằng, rất nhọn, đã làm rách vài chỗ.
Sắc mặt Mộ Nhã Triết càng thêm đen.
Nhưng mà, khi anh nhìn thấy dấu vết góc bàn làm việc bị gặm, khuôn mặt liền trở nên u ám!
Mẫn Vũ ở bên cạnh quan sát sắc mặt của anh sợ tới mức không dám thở mạnh.
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng liếc xéo anh ta, giọng nói không tốt: “Tôi nhớ rõ, tôi có dặn cậu, không cho phép con chó ngu ngốc kia chuồn mất!”
Mẫn Vũ cúi đầu, có chút chột dạ: “Vâng.”
“Đây là chuyện gì?”
Ánh mắt Mộ Nhã Triết ý chỉ vết tích không thể miêu tả dưới chân, ánh mắt khiến người ta khiếp sợ: “Cho tôi một lời giải thích!”
“Tổng giám đốc, cái này...”
Giẫm phải****, chỉ có thể nói là vận may nha.
Nhưng những lời này anh ta không dám nói ra.
Cũng không còn cách nào, người có ba việc gấp, chó cũng có thôi, bé thế sao có thể chịu được?
Anh ta lập tức gọi dì dọn vệ sinh lên lau dọn sạch sẽ, sau đó nhanh chóng đổi chiếc bàn bị Tiểu Triết Triết cắn thành bàn mới, ngay cả chiếc sofa bị tàn phá đến thảm kia cũng đổi cùng.
Sau đó, trợ lý vội vàng mua tới một đôi giày da mới.
Đôi giày da kia đã giẫm qua ****, đương nhiên là phải ném đi rồi.
“Con chó ngu ngốc chết tiệt!”
Mộ Nhã Triết đứng ở trong phòng làm việc, nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt lại không tìm thấy bóng dáng con chó kia đâu.
“Chó đâu?”
Anh hỏi, Mẫn Vũ lập tức đi tìm, rốt cục cũng tìm thấy Tiểu Triết Triết bất an run rẩy bẩy nằm trong góc.
Túm con chó nhỏ tới trước mặt Mộ Nhã Triết, đôi mắt lạnh của anh khẽ lườm nó, hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, muốn nổi giận nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Con cún con nhỏ như vậy, nhỏ đến nỗi khiến anh hoài nghi, cho nó một cái tát liệu nó có thoi thóp không.
Nhịn xuống tức giận, anh ném nó vào trong góc, phạt đứng.
Tiểu Triết Triết còn không đứng vững, vô tội rên rỉ chớp mắt, Mộ Nhã Triết trừng mắt liếc nó một cái, nó lại giật mình càng run rẩy hơn, sợ tới mức ẳng ẳng kêu rên.
“Không cho phép kêu!”
Mộ Nhã Triết quát.
Tiểu Triết Triết sợ im re, toàn thân run rẩy nhìn anh, ánh mắt ngập nước, rất vô tội.
“Vì sao lại ỉa trong phòng làm việc?”
Anh chất vấn.
Tiểu Triết Triết nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ như nghe không hiểu lời anh nói.
“Trả lời!”
Dưới ánh mắt lạnh băng của Mộ Nhã Triết, chú chó nhỏ sợ tới mức “ư ử” một tiếng, trong mắt đầy sợ hãi.
“Úp mặt vào tường sám hối cho tao!”
Anh dẫn nó theo xoay người lại để nói đối mặt với vách tường.
Tiểu Triết Triết sợ hãi quay đầu, vô tội nhìn anh, giống như đang im lặng lên án hành vi thô bạo của anh!
Trong lúc này, anh chợt nhận thấy trong ánh mắt phảng phất không từ bỏ của nó là bóng dáng có vài phần giống với Vân Thi Thi.
Nhiều khi cô cũng dùng ánh mắt như thế trừng anh.
Trong lòng lại có chút không đành!
“Lần này bỏ qua cho mày, còn có lần tiếp theo...”
Anh đang nói dở liền im lặng.
Ánh mắt vừa đáng sợ lại lạnh lẽo trừng nó khiến cho tiểu Triết Triết rất nhanh liền hoảng sợ.
Thấy nó kêu rên một tiếng đau đớn, anh đứng dậy ném nó về ổ, tiện thể quay về bàn làm việc, xử lý công việc của mình!
Chẳng qua không được bao lâu, anh liền nhận ra có thứ gì đó đang cọ cọ ống quần anh.
Mộ Nhã Triết không thể không rời suy nghĩ xử lý công việc, cúi đầu liền thấy Tiểu Triết Triết đang vươn móng vuốt nhỏ xù xì lông lá, lay lay ống quần anh.