Vân Nghiệp Trình liên tiếp đáp ứng: “Được, được!”
Đến phòng thẩm vấn, người cảnh sát mời Vân Nghiệp Trình và Vân Thi Thi vào, cầm văn kiện đến, ngồi đối diện trước mặt bọn họ.
Vân Nghiệp Trình lo lắng bất an, dò hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút...”
“Vấn đề của ông xin hãy để sau rồi nói, tôi phải làm theo trình tự.”
Vân Nghiệp Trình ngạc nhiên gật đầu.
Cảnh sát: “Vợ ông tên là Lý Cầm, năm nay bốn mươi chín tuổi, phải không?”
Vân Nghiệp Trình gật đầu: “Đúng vậy. Nếu như còn sống, thì sắp tới sinh nhật năm mươi tuổi rồi.”
Cảnh sát: “Xin hỏi trước đó, vợ của ông có kết thù kết oán với người nào không?”
Vân Nghiệp Trình trả lời: “Không có! Bình thường bà ấy rất ít có thù sâu oán nặng gì với người khác, mặc dù tính tình bà ấy không tốt cho lắm, thường xuyên tranh cãi với người khác, nhưng cũng chưa từng nghe qua bà ấy gây thù chuốc oán với người ta.”
Cảnh sát: “Quan hệ với hàng xóm như thế nào?”
Vân Nghiệp Trình suy nghĩ một lát: “Không được tốt lắm! Miệng lưỡi bà ấy tương đối chanh chua, thường xuyên tranh chấp với hàng xóm, quan hệ giữa bà ấy và những người xung quanh không được tốt lắm.”
Cảnh sát: “Chẳng lẽ trước lúc bà ta mất tích, không có hành động gì khả nghi sao?”
Vân Nghiệp Trình lắc đầu.
Cảnh sát: “Tốt. Vậy thì, cho tôi mạo muội hỏi một chút...”
Cảnh sát dừng một chút, thử hỏi: “Bình thường, tình cảm vợ chồng giữa hai người như thế nào?”
Vân Nghiệp Trình thở dài một hơi, thành thật trả lời: “Tình cảm vợ chồng chúng tôi không tính là quá tốt, bình thường cũng rất hay gây gổ. Tính tình bà ấy rất chua ngoa, không thấu tình đạt lý, hơn nữa chắc có lẽ do tới thời kỳ mãn kinh, nên thường ngày, cho dù có mấy chuyện vặt vãnh không đáng kể, chúng tôi cũng cãi vã không ngừng.”
Cảnh sát: “Lúc cãi vã có đánh nhau không?”
Vân Nghiệp Trình khổ sở cười một tiếng: “Có, lúc bà ấy nóng nảy, sẽ động thủ, nhưng tôi chưa từng đánh thắng bà ấy.”
Cảnh sát nhanh chóng ghi chép, nói: “Xem ra, tình cảm vợ chồng hai người rất ảm đạm.”
“Có thể nói như vậy.”
Cảnh sát lại hỏi: “Lần cuối cùng ông nhìn thấy bà ta là ở đâu? Mấy giờ?”
Vân Nghiệp Trình trả lời: “Thời gian thì không nhớ rõ, nhưng lần cuối cùng tôi nhìn thấy bà ấy, là trong bệnh viện, ở cùng với con gái của tôi.”
“Con gái?”
“Ừ! Lúc đó, con gái tôi đang trong bệnh viện, nó xảy ra chút chuyện, gương mặt bị phá hủy, bà ấy muốn chữa bệnh cho con gái, kêu tôi bỏ tiền ra. Nhưng lúc đó tôi thật sự không có tiền, cho nên vì chuyện này, chúng tôi đã cãi nhau một trận ầm ĩ, náo loạn đòi ly hôn. Lần sau tôi trở lại bệnh viện, đã không thấy hai mẹ con đâu nữa.”
“Hai mẹ con sao?”
“Ừ. Con gái tôi, Vân Na, cũng không thấy tung tích.”
“Chuyện này thì chúng tôi biết, con gái và vợ ông mất tích cùng một lúc.”
Vân Nghiệp Trình hơi kích động nói: “Lúc nãy tôi cũng là muốn hỏi chuyện này, con gái tôi cũng mất tích! Nhưng bây giờ lại không thấy tăm hơi nó đâu, không biết bây giờ nó ra sao rồi nữa!”
Ông sợ Vân Na lành ít dữ nhiều, gặp phải bất trắc.
Lần này vớt được thi thể Lý Cầm từ dưới biển lên, nhưng người ông quan tâm nhất là Vân Na, lại không có tin tức gì.
Cảnh sát đưa ra một vấn đề sắc bén: “Nếu người bị mất tích lâu như vậy, sao ông không sớm báo cảnh sát?”
Vân Nghiệp Trình ngây người.
Viên cảnh sát nghi ngờ ép hỏi ông: “Theo lý thường mà nói, vợ và con gái mình bị mất tích, là một người chồng người cha, khẳng định phải rất nóng nảy mới đúng.”
“Lúc đó, tôi thật... Thật sự không có nghĩ nhiều.”