“Sở Hà, nếu chị là đàn ông thì thật là tốt! Như vậy, chắc là em sẽ yêu chị mất.”
Lông mày Sở Hà nhíu lại.
Lời này là có ý gì?
Là nói chị rất đàn ông? Mạnh mẽ như đàn ông?
Lời này chắc không có ý khen ngợi đi?
Sở Hà đưa Mạnh Tinh Tuyết về nhà, dự định đưa cô ta đến bệnh viện.
Bởi vì ở thị trấn giao thông chưa phát triển, xe buýt và tắc xi lại càng không có, mấy phương tiện giao thông “mốt” như vậy, chỉ có ở thành phố lớn mới chó, bọn họ đa số đều đi lại bằng xe máy.
Chiếc xe máy của Sở Hà vừa mua vào năm ngoái, mặc dù là xe cũ nhưng nhìn rất oách. Chị ấy mua lại chiếc xe này từ một thanh niên trên mạng, đưa về sửa lại, tổng cộng tốn mất hơn hai ngàn.
Sở Hà cũng không ngờ rằng mình vậy mà lại có thiên phú đối với máy móc, sau khi sửa chữa, cái xe trở nên rực rỡ hẳn.
Rất nhiều người vô cùng hâm mộ, nhất là đám thanh niên.
Chiếc xe máy như vậy là mộng tưởng của đám thanh niên, vừa ngầu vừa đẹp, ít nhất mua cũng phải mất bảy, tám ngàn, còn như Sở Hà,chỉ tốn một ngàn mua xe cũ về, lại tốn một ngàn tu sửa lại đã được như thế, không phải ai cũng làm được.
Tháng tư trời còn se lạnh, Sở Hà sợ Mạnh Tinh Tuyết bị cảm lạnh, vì thế về nhà bắt cô ta mặc thêm mấy lớp áo dày.
“Theo nguyên tắc, mỗi tháng đều phải đi khám thai định kỳ một lần!” Sở Hà chỉnh trang quần áo cho cô, nói: “Gặp em lâu như vậy, cũng chưa từng thấy em đến bệnh viện, cũng tại chị sơ suất.”
Mạnh Tinh Tuyết cười cười: “Em... Em không hiểu những thứ này lắm.”
“Em không biết sao?” Sở Hà bất đắc dĩ cười: “Sắp làm mẹ đến nơi rồi mà những chuyện này cũng không biết, thật không hiểu nổi em nữa. Cũng nên chú trọng sức khoẻ bản thân chứ? Chị hối hận vì đã giới thiệu công việ cho em rồi, vừa rồi nghe người quản đốc nói, một ngày em làm đến mười mấy tiếng đồng hồ,người khoẻ mạnh cũng không làm nhiều như vậy, em điên rồi sao? Liều mạng như vậy, tội gì phải tự làm khó chính mình.”
“Em... Em cần tiền.” Mạnh Tinh Tuyết vô cùng quẫn bách nói: “Em cần tiền để duy trì cuộc sống, nếu không đến lúc sinh đứa bé ra, không có tiền lo cho nó thì biết làm sao đây?”
“... Như vậy cũng không thể làm khổ chính mình.”
Sở Hà đứng dậy, ôm tay: “Em có từng nghe qua chưa, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.”
“Ừm...”
“Trước mắt chỉ cần cố gắng dưỡng thai cho tốt, những chuyện khác đừng suy nghĩ nhiều, biết chưa? Nếu cần tiền gấp, chị còn một ít gửi ngân hàng, cho nên em không cần lo chuyện này.”
Mạnh Tinh Tuyết ngẩn người.
Sở Hà nói như vậy khiến cô ta không biết nên làm thế nào.
Lại nghe chị ấy nói tiếp: “Trình độ phát triển của Yển Thành còn kém, có đôi khi liều sống liều chết, một tháng cũng chỉ có hơn hai nghìn đồng, đừng nói nuôi con, ngay cả tự nuôi bản thân em cũng đã rất khó.”
“Sở Hà...”
Mạnh Tinh Tuyết bất đắc dĩ thở dài: “Chị đối xử với em tốt như vậy thật khiến cho em áy náy, hôm nay gây cho chị không ít phiền toái rồi!”
“Không sao.”