Vân Thi Thi thoải mái sai bảo anh chàng họ Mộ, dáng vẻ hết sức nhàn nhã.
Lực xoa bóp của anh vừa phải, cô không khỏi phát ra vài tiếng khen ngợi, Mộ Nhã Triết thấy dáng vẻ say mê của cô lúc này quả thật là động lòng người, hết sức đáng yêu, vì vậy nhịn không được mà mổ nhẹ lên mặt cô một cái, hành động thân mật này lại bị hai cậu nhóc vụng trộm mò vào thư phòng bắt gặp.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đúng là giỏi bắt “gian“.
Khuôn mặt Mộ Nhã Triết cứng đờ, chỉ thấy Hữu Hữu đang trừng to mắt nhìn anh, lại chạy đến bên cạnh anh với vẻ thèm khát, dùng giọng điệu đáng thương để lên án: “Cha, sao cha lại bất công như vậy? Vừa nãy lưng của con ngứa, nhờ cha gãi mà cha cũng chẳng tình nguyện cho lắm!”
Tiểu Dịch Thần hâm mộ nói: “Nhìn mẹ có vẻ rất thoải mái! Cha, cha cũng bóp vai cho con đi!”
Khóe mắt Vân Thi Thi giật giật, lập tức nói: “Có biết là mẹ đi làm cả ngày về mệt lắm không hả?”
“Hừ!” Hữu Hữu chống nạnh, cũng nói hết sức đúng lý hợp tình: “Hữu Hữu làm việc nhà cả ngày cũng mệt chết đi được!” Tiểu Dịch Thần nghe xong, cũng chống nạnh, không biết phân rõ đúng sai mà nói: “Tiểu Dịch Thần chơi cả ngày, vai cũng mỏi chết đi được!”
Hữu Hữu và Vân Thi Thi yên lặng, khinh bỉ trợn mắt nhìn cậu nhóc: “Chơi cả một ngày mà còn dám nói sao?”
Hữu Hữu lập tức bẻ ngón tay rắc rắc: “Mộ Dịch Thần, anh còn có mặt mũi mà nói thế sao, anh đi lau nhà thử xem thế nào! Anh còn muốn được bóp vai hả? Cho anh nếm thử mùi vị quả đấm của em này!”
Nói xong, cậu nhóc liền níu chặt lấy cổ áo Tiểu Dịch Thần.
Tiểu Dịch Thần sợ tới mức “oa” lên một tiếng, bỏ lại một câu “Hữu Hữu, em bắt nạt người khác!”, sau đó thì nhanh chóng chạy ra khỏi thư phòng.
Hữu Hữu đuổi theo: “Mộ Dịch Thần, tên ngốc kia! Anh đừng có chạy!”
Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết trợn mắt há mồm nhìn hai cậu nhóc gây chuyện ầm ĩ, bị làm cho bật cười.
“Đúng là hai đứa dở hơi!” Vân Thi Thi cảm khái nói.
Trong nhà có hai đứa dở hơi này gây chuyện ầm ĩ, khỏi phải lo nhà cửa quá tịch mịch rồi.
Có đôi lúc, cô đi làm về thấy rất mệt, nhưng nhờ có hai đứa nhóc này, cho dù chỉ là nói linh tinh mấy câu thì mọi mệt mỏi trong lòng cũng nhanh chóng tan biến.
“Có thoải mái hơn chút nào chưa?”
Anh nhẹ giọng hỏi, sự dịu dàng trong mắt anh khiến lòng cô vô cùng ấm áp.
Vân Thi Thi “ừm” một tiếng: “Tốt hơn nhiều rồi, vai cũng không còn mỏi lắm nữa! Cảm ơn ông xã!”
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cô, cứ như thế lẳng lặng ôm lấy cô, trong khoảnh khắc yên lặng này, anh chỉ muốn cứ như vậy mà yên lặng ôm lấy cô, sau đó khẽ hôn cô một cái!
Sự quyến luyến của anh đối với cô luôn xuất hiện trong những lúc lơ đãng như thế này!
Có đôi khi, anh cũng cảm thấy dở khóc dở cười với chính mình, thậm chí là khó mà tin được!
Anh vốn cho rằng, sau khi kết hôn, anh sẽ giống như những cặp vợ chồng khác, tình cảm sẽ dần phai nhạt, thế nhưng tình cảm của anh chẳng những không phai nhạt đi mà lại càng lúc càng sâu đậm.
Vân Thi Thi không hề biết rằng, lúc đăng ký kết hôn với cô, mặc dù ngoài mặt nhìn anh có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại giống như pháo hoa nở rộ, tình cảm dâng trào trong lồng ngực.
Khi đó, có bốn chữ không ngừng quanh quẩn trong đầu anh - anh kết hôn rồi!
Anh kết hôn rồi!
Phải, anh có một gia đình, có một ngôi nhà, ở đó có vợ với hai đứa con trai đáng yêu, đây chính là điều anh từng cho rằng cuộc đời này của anh sẽ khó mà có được!
Niềm hạnh phúc này, cho tới tận bây giờ vẫn chưa hề biến mất!