Thiết nghĩ, một người trưởng thành bình thường, ở phía sau có một người bị lửa thiêu đang lớn tiếng kêu cứu, có lẽ mọi người ở tầng một đều đang chìm trong tiếng nhạc ầm ĩ nên không phát hiện ra, nhưng người này ở khoảng cách gần như vậy, làm sao có thể không nghe thấy, thế mà lại vẫn cứ thản nhiên đi xuống, không hề quan tâm đến tình huống bất thường ở tầng hai.
Sự bình tĩnh này đã vượt qua lẽ thường, khiến người ta không rét mà run.
Chuyện này...
Chắc chắn là có liên quan đến người đó!
Không biết vì sao trong đầu Vân Thi Thi nảy ra một ý niệm!
Người này, thật sự quá khả nghi!
Trên mạng còn lưu truyền đoạn phim đầy đủ.
Vân Thi Thi mở ra xem, từ lúc Lục Cảnh Điềm đi vào quán bar cho đến khi xảy ra đám cháy, chỉ vỏn vẹn hai mươi mấy phút.
Dĩ nhiên vị trí ngồi của Lục Cảnh Điềm là một góc chết, nhưng Vân Thi Thi lại phát hiện ra, đám lửa này là đột nhiên bùng cháy lên chứ không phải là chậm rãi bắt lửa.
Quý Lâm nói, tại hiện trường cảnh sát tìm thấy nhiều mảnh vụn quần áo có dấu vết của ethanol.
Ethanol?
Quả nhiên!
Chuyện này không phải là ngoài ý muốn!
Là cố ý mưu sát!
Cũng có thể không phải là mưu sát, có lẽ người kia cũng không phải muốn dồn Lục Cảnh Điềm vào chỗ chết, mà là...
Muốn để cho cô ta phải chịu nỗi thống khổ vì bị huỷ dung cả đời?
Vân Thi Thi đột nhiên nhíu mày, vô cùng kinh ngạc, buông tay, điện thoại “lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất, lúc cô phục hồi tinh thần thì toàn thân đã đầy mồ hôi lạnh!
Vân Nghiệp Trình - - Lục Cảnh Điềm - -
Lục Cảnh Điềm - - Vân Nghiệp Trình!
Cha cô và Lục Cảnh Điềm lần lượt bị tấn công bất ngờ, thủ pháp gần như không khác nhau, người kia hành động như phát điên, đều không phải chỉ là trùng hợp.
Thủ đoạn tương tự nhau, hơn nữa, người kia đều không phải muốn lấy mạng mà chỉ muốn nhìn đối phương bị dày vò và khổ sở vì đau đớn.
Sau khi Vân Nghiệp Trình bị tạt axit sunfuric vài ngày, Lục Cảnh Điềm cũng gặp chuyện không may.
Nhìn qua thì hai sự việc không hề liên quan đến nhau, nhưng cô lại có cảm giác, trong này có mối liên hệ nào đó.
Người này vô cùng thống hận Lục Cảnh Điềm và Vân Nghiệp Trình.
Vân Thi Thi lập tức nhớ đến đoạn video từ camera theo dõi mà giới truyền thông đã tung lên mạng...
Tiệc rượu hàng năm của Hoàn Vũ hôm đó, Vân Na đã từng bị Lục Cảnh Điềm ép đến hành lang rồi làm nhục, sau khi bị rạch mấy nhát trên mặt thì dung mạo đã bị hủy.
Đối với Lục Cảnh Điềm, Vân Na đương nhiên là hận thấu xương.
Tương tự, đối với Vân Nghiệp Trình, Vân Na cũng ôm đầy hận ý.
Là Vân Na sao?
Một suy nghĩ kinh người nảy ra trong đầu.
Vân Thi Thi hít vào một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại!
Chết tiệt!
Cô nên nghĩ ra điều này sớm hơn!
Mối liên hệ duy nhất giữ hai người kia, chính là Vân Na!
Không được...
Vân Thi Thi luống cuống tay chân nhặt lại điện thoại rơi trên đất, run rẩy gọi cho Hữu Hữu.
Một hồi “tút tút tút” kéo dài, hơn mười giây sau, cuộc trò chuyện mới được kết nối, giọng nói ngây thơ của Hữu Hữu truyền đến: “Mẹ...”
Nghe được giọng của cậu nhóc, lúc này Vân Thi Thi mới thấy yên tâm: “Hữu Hữu, con đang ngủ sao?”
“Vâng ạ..”
“Cha đâu?”
“Cha đang ở trong thư phòng.” Hữu Hữu tò mò hỏi: “Mẹ, đã trễ thế này, mẹ gọi điện thoại cho con có chuyện gì sao?”
“Không có gì! Là lo lắng cho con và Tiểu Dịch Thần thôi. Buổi tối đi ngủ có khoá cửa ban công lại không?”
“Đều đã khóa ạ!”
“Vậy..”
“Bếp ga cũng đã khoá, cửa sau cũng khóa trái rồi. Mẹ, mẹ yên tâm đi.”