Hữu Hữu ôm lấy cái đầu nhỏ, lẳng lặng mà nhìn cô.
Cậu bỗng nhiên nói: “Mẹ.”
“Hử?”
Hữu Hữu vừa muốn nói lại thôi, cuối cùng không hề nói gì.
“Chỉ là gọi mẹ thôi! Nhiều ngày như vậy, con rất nhớ mẹ.”
Vân Thi Thi bỗng ấm áp, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hôn một cái lên mi tâm cậu.
“Mẹ cũng nhớ con.”
“Nhớ con mà không về sớm một chút.” Hữu Hữu kiêu ngạo hừ một tiếng, hôn trả lại trên mặt cô một cái.
Nhìn thấy cậu kiêu ngạo, Vân Thi Thi cười cười, trong lòng vui đến sít chặt.
Cô thích nhìn biểu cảm đáng yêu như vậy của Hữu Hữu, như một tiểu tinh linh, làm người ta thương yêu.
Lát sau, Hữu Hữu kiên trì muốn giúp đỡ, Vân Thi Thi lại không cho.
Trời đông giá rét, tuy là nước nóng, thế nhưng Vân Thi Thi vẫn đau lòng, kiên trì muốn tự mình rửa.
Hữu Hữu cũng chỉ đành mặc kệ.
“Tay mẹ xinh đẹp như vậy, rửa nhiều bát, làm cho thô ráp, Hữu Hữu đau lòng.”
“Hữu Hữu rửa chén, mẹ cũng đau lòng.”
“A, được rồi. Biết mẹ thương Hữu Hữu!”
Rửa sạch xong, Tiểu Dịch Thần cũng dắt chó về nhà, cô liền cùng hai đứa bé xem TV, sau đó dỗ bọn nhỏ lên giường ngủ.
Đêm khuya vắng người.
Sau khi cô rửa mặt xong, nằm ở trên giường, lại trằn trọc, ngủ không được.
Ngoài cửa sổ, bóng đêm tĩnh mịch, càng yên tĩnh, càng nảy sinh bất an trong lòng.
Anh đêm nay, sẽ trở về sao?
Hôm nay cô quay về, vẫn chưa gọi điện thoại cho anh.
Luôn cảm thấy hai người hiện tại, giống như là đang chiến tranh lạnh vậy.
Vân Thi Thi nhắm mắt lại, bỗng nhiên khó chịu.
Hơn mười hai giờ, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng xe hơi ầm ầm, từ xa đến gần.
Ngay sau đó, nghe được xe trong ga-ra, tắt máy.
Một cái chớp mắt, trong lòng cô bỗng nhiên sít chặt.
Tình huống này, giống như đã từng gặp.
Bảy năm trước, cũng là ban đêm như vậy, cô được sắp xếp ở biệt thự lâm Hải, yên lặng chờ đợi anh tiến đến.
Cũng là một mình trong bóng đêm, cô nghe thấy tiếng xe hơi tắt máy trước biệt thự, ngay sau đó, nghe được tiếng bước chân trầm ổn của anh, càng lúc càng gần.
Khi đó cô, bất an biết bao, không biết rốt cuộc sẽ là một người đàn ông như thế nào đến trước mặt cô.
Giờ phút này, tâm tình cũng khan trương như lúc đó.
Vân Thi Thi chợt nghe tiếng cửa bị đẩy ra, nương theo động tĩnh nhỏ, anh giống như đi vào phòng khách, ở trên ghế sofa nghỉ ngơi chút.
Cô càng bất an, mỗi một phút mỗi một giây, cũng giống như một thế kỷ dài dằng dặc.
Anh về nhà.
Lúc này, bình thường cô hẳn là mừng rỡ mở cửa phòng, đi ra đón anh trở về.
Nhưng từ lần chia tay không vui kia, bây giờ, lại cảm thấy có chút xấu hổ.
Vân Thi Thi đem chính mình bao vào trong chăn.
Thì ra, chiến tranh lạnh là tư vị khiến người ta mỏi mệt như thế này.
Nghĩ muốn dùng sức mà ôm lấy anh, kể ra tâm sự, nhưng lại không có dũng khí này.
Mộ Nhã Triết không biết cô đã trở về, ngồi ở phòng khách nửa ngày, lại đến phòng ăn, rót một ly nước, uống cạn.
Cho dù hiệu quả cách âm tốt, trong yên tĩnh, cô vẫn có thể nghe được tiếng bước chân của anh đi lại trong phòng khách.
Ngay sau đó, cô nghe được anh hình như đến gần về phía phòng ngủ.
Tâm càng treo lên cao.
“Răng rắc” một tiếng, cửa bỗng nhiên mở ra.
Người đàn ông bỗng nhiên giật mình lo lắng, nhìn qua dáng người trên giường trống —— cô về đến rồi!
Làm sao không nói với anh.
Vân Thi Thi gắt gao cắn chặt răng, chui trong chăn, không dám đem đầu thò ra, giả bộ như đã ngủ rồi.
Cô không biết nên như thế nào đối mặt với anh.
Bởi vậy chỉ có thể giả bộ như ngủ say, cho qua cục diện lúng túng này.