Cuối cùng, như lấy hết dũng khí, Vân Thi Thi xiết chặt tay lại, nhìn thẳng vào anh, đem hết sức ra nói dõng dạc: “Anh chỉ thuộc sở hữu của mình em thôi!”
…… Anh chỉ là của em thôi!
…… Chỉ là của em thôi!
…… Hiểu chứ hả?
Vân Thi Thi nhìn anh, trống ngực đập thình thịch, nói cũng nói rồi, giờ cô chỉ chờ câu trả lời của anh thôi.
Mộ Nhã Triết đang im lặng nhìn, thì bị câu nói dõng dạc của cô làm cho ngạc nhiên.
Anh không nghĩ, kết quả cho sự chờ đợi của anh, là câu nói đó của cô.
Vân Thi Thi có chút luống cuống, cô rụt rè nắm lấy cổ tay áo tắm của anh, động tác này cứ như cô đang làm nũng với anh vậy, giọng nói mạnh mẽ lúc nãy của cô giờ trở nên mềm mại như một con mèo, cô bất lực hỏi anh: “Anh chỉ thuộc về em thôi mà, đúng không?”
Anh đã từng nói.
Anh chỉ thuộc về mình cô.
Anh còn nói cô chỉ là của mình anh, và cô là toàn bộ thế giới của anh.
Tim Mộ Nhã Triết đập mạnh, tim anh đang loạn nhịp, bỗng nhiên, anh cười một tiếng thật sảng khoái, rồi anh nâng cằm cô lên, như một con chuồn chuồn nước, hôn phớt lên môi cô, rồi dần dần mãnh liệt hơn.
“Đúng, em nói đúng rồi!”
Bàn tay anh vừa to vừa ấm, anh nhẹ nhàng ôm ấy cô.
Mặt cô rất nhỏ, lại gầy, tay anh nâng cằm cô, dù anh rất dịu dàng, nhưng anh vẫn sợ lỡ vô ý sẽ làm cô đau!
Anh hôn cô, không muốn rời, hơi thở của cô rất nhẹ nhàng, đôi mắt của cô rất sâu, tà mị vô cùng, đôi con ngươi của cô toả sáng, như hai vì tinh tú trên bầy trời, đẹp rạng rỡ.
Hai người nhìn nhau ở cự ly gần thế này, mắt đối mắt, thân mật ngọt ngào, có khi, mi mắt của anh lướt qua, chạm vào da cô, ngưa ngứa.
Thật sự là… cô cứ như người tình bé nhỏ của ma vương quyền lực, khiến người yêu đến chết đi sống lại!
Mộ Nhã Triết hôn nhẹ lên mũi cô, anh ôm chặt eo cô, nhẹ nhàng nói: “Nghe này…”
Vân Thi Thi ngẩng đầu, nhìn anh.
“Anh chỉ thuộc về một người, đó là em!”
Từng chữ, từng chữ đều được anh nói dõng dạc rõ ràng, rất chân thành.
“Đó là câu trả lời của anh đấy! Em có thích không?”
Vân Thi Thi ngẩn người, trống ngực đập mạnh một cái, cả người liền mềm nhũn ra, mặt đỏ như quả cà chua.
Anh cười, không đợi cô trả lời, anh hôn cô.
Nụ hôn này không bá đạo mãnh liệt như bình thường, mà chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng, rất ôn nhu.
Anh ôm eo cô, tiếp tục nụ hôn không có điểm dừng.
Mộ nụ hôn kiều diễm, kéo dài từ phòng khách, đến phòng khách, trên ghế salon, hai người cứ hôn như thế, không hề dừng lại, càng hôn, anh càng vào sâu, càng muốn được thêm nhiều thứ nữa.
Anh nhẹ nhàng hôn cô, tay cũng không ngừng làm việc, hai ba lần vuốt ve kích thích, liền thuận lợi mở ra cái nút áo tắm bên eo cô.
Nút cô phải buộc rất lâu, rất kì công, nhưng anh thì chỉ cần vài giây, liền cởi sạch quần áo trên người cô.
Vân Thi Thi bị anh hôn đến hít thở không thông, anh ngừng lại, để cho cô hô hấp, nhưng khoảng chừng mấy giây sau, anh lại tiếp tục hôn cô, vừa hôn vừa không ngừng xâm nhập.
Cô nâng hai tay lên, ôm lấy cổ anh, nhưng lại không thể giành thế chủ động, áo tắm của anh cô chỉ cởi được đến ngang vai, để lộ ra hai đầu vai săn chắc của anh.
Mộ Nhã Triết trêu chọc: “Cô bé nhỏ, sao vội vàng quá vậy?”
Câu nói đó của anh làm Vân Thi Thi xấu hổ không thôi, trên mặt đỏ lên, ngừng động tác lại, định thu tay về.
Anh bắt lại tay cô, nói: “Cứ tiếp tục đi!”