Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương

Chương 410: Chương 410: Xin lỗi!




Cậu chỉ vì bị đau mà có phản ứng phòng vệ thôi!

Tống Ân Nhã bị chọc tức, gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ giận dữ: “Dịch Thần, con hơi quá đáng rồi đấy! Cô nể tình anh Mộ mới cố nén không trách mắng con! Nhưng Ân Hi đã thế này rồi, đầu bị đập chảy cả máu, giờ con không biết nhận lỗi, lại còn trốn tránh trách nhiệm! Cô nghe nói, nhà họ Mộ nuôi dạy trẻ con thì sẽ nuôi dạy ý thức trách nhiệm trước tiên, nếu con có ý thức trách nhiệm bằng một nửa con thì sẽ không nói vậy!”

Như chưa nguôi giận, cô ta còn bế Ân Hi đến trước mặt cậu, ép hỏi: “Lẽ nào, ý của con là, Ân Hi tự mình ngã xuống, sau đó đổ cho con ư? Ân Hi nhà cô sẽ không nói dối! Huống chi, cô bé đang rất tốt, tự dưng lại vô duyên vô cớ ngã xuống? Con cho rằng cô bé đang nói dối sao?”

Tiểu Dịch Thần bị sự ép hỏi này làm mặt đỏ tới tận mang tai.

Cậu siết chặt quả đấm, giả vờ bình tĩnh nói: “Không phải con, không phải con đâu! Con là nam tử hán, không nói láo!”

Tống Ân Nhã nói: “Con tự xưng là nam tử hán, lẽ nào nam tử hán không biết chịu trách nhiệm à? Con bảo con không nói láo, vậy con nói cho cô biết, tại sao Ân Hi nhà cô lại bị ngã?”

“Huhuhu... Chị, cậu ta đang nói dối, rõ ràng là cậu ta đẩy em!”

Trong ngực tiếng khóc của Tống Ân Hi càng thêm càn rỡ, gào khan, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Tiểu Dịch Thần giận đến mất ký trí: “Rõ ràng là nó cắn con trước, là nó, rõ ràng là nó bắt nạt con trước!”

“Cắn con trước thì con có thể bắt nạt lại cô bé như vậy sao?”

Sắc mặt Tống Ân Nhã tối tăm nói: “Con là anh mà, Ân Hi không hiểu chuyện, con không thể nhường em chút sao?”

“...?!” Tiểu Dịch Thần thực sự không nói nên lời!

Tại sao? Tại sao lại cứ chất vấn cậu như vậy?

Lẽ nào là bởi, kết cục của câu chuyện, là Tống Ân Hi bị thương nghiêm trọng nhất, cho nên tất cả sai lầm sẽ được tha thứ sao?

Mà cậu chẳng qua là vì tự vệ, dù cuối cùng ra tay không khống chế được sức lực, khiến người ta bị thương, cậu phải là người bị mắng sao?

Hơn nữa cậu nhớ rõ, mới vừa rồi cậu không dùng nhiều lực, thực sự không có dùng nhiều lực mà!

Nếu như cậu dùng sức, luôn biết có điểm dừng!

Lấy sức lực ban nãy của cậu, Tống Ân Hi cùng lắm là bị đẩy qua một bên, sẽ không bị nặng như vậy!

Nhưng nếu cậu nói con nhóc đó tự mình ngã xuống, sẽ có người tin cậu ư?

Cha có tin cậu không?

Tiểu Dịch Thần lo lắng nhìn Mộ Nhã Triết, thấy đôi mắt lạnh lùng trong trẻo của anh nhìn mặt Tống Ân Hi, thấy hiện trường om sòm hết lên, anh bỗng mở miệng: “Nói xong hết chưa?”

Chỉ một câu này, xung quanh nhất thời yên tĩnh lại.

Có thể người đàn ông này là quý tộc trời sinh, chỉ cần anh mở miệng muốn yên tĩnh, mọi người nhất định sẽ im ắng hết lại.

Cục diện chỉ vì một câu nói của anh, được ổn định lại.

“Giờ có tranh luận cũng không có ý nghĩa gì! Việc cấp bách trước tiên là đưa cô bé đi bệnh viện, chụp phim xem có gì đáng ngại không.”

“Ôi... Làm sao bây giờ, Ân Hi chưa từng phải chịu đau như vậy...”

Tiểu Dịch Thần đứng một bên tức giận không thèm lên tiếng, chút đau ấy có đáng gì!

Cậu ở doanh trại đặc huấn, có nỗi đau gì chưa được nếm qua!

Cái vết thương nhỏ như con muỗi ấy, khâu hai đường là cùng.

Mộ Nhã Triết ngổi xổm xuống, đặt tay lên vai Tiểu Dịch Thần, trầm giọng nói: “Dịch Thần, nói xin lỗi với em ấy trước, nhé?”

“Không!” Tiểu Dịch Thần kiên quyết đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.