Hữu Hữu lại không cho là đúng: “Nếu Lý Cầm đã bị phát hiện, vậy thì để cho ổn thỏa, vẫn phải tìm thấy Vân Na. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ thành tai họa.”
Lý Hàn Lâm gật gật đầu đồng ý, lại nói với vẻ chầnchờ: “Biển Đông lớn như vậy, muốn tìm một người, đúng là mò kim đáy bể, chú cũng chỉ có thể làm hết sức.”
Hữu Hữu cất kỹ túi hồ sơ, đặt lên bàn, mấp máy môi.
Quả thật, muốn vớt một thi thể trong biển rộng, đúng là mò kim đáy bể.
Cậu trầm ngâm một lúc lâu, đột nhiên nói: “Chú phái người đi hỏi ngư dân bên Đông Cảng kia đi, bọn họ ra khơi thường xuyên, nếu là có phát hiện gì, trước khi báo cảnh sát, phải ém chuyện này xuống.”
Lý Hàn Lâm gật gật đầu.
Trước mắt, đây đại khái biện pháp duy nhất để xử lí hậu sự.
Khớp ngón tay Hữu Hữu nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, giữa trán lại hiện lên vẻ tàn nhẫn dày đặc: “Còn Lý Đông Cường kia, tay chân không sạch sẽ, giữ lại cũng vô dụng.”
“Đã hiểu, giao cho chú xử lý.”
...
Phố Đông, sòng bạc dưới đất, rạng sáng hai giờ, đúng là lúc tiếng người ồn ào.
Lý Đông Cường đang canh giữ sòng bạc, miệng ngậm một điếu thuốc, đi tuần tra một vòng xung quanh như một con hổ già canh giữ lãnh địa của mình vậy.
Bỗng nhiên một tên tay sai của hắn ta đi tới, nhẹ nhàng nói bên tai hắn ta: “Lão Đại, có người tìm.”
Mày rậm của Lý Đông Cường nhíu lại, cúi đầu quét mắt nhìn hắn một cái, “Ai tìm?”
Tên côn đồ kia mờ mịt lắc lắc đầu, nói rất mơ hồ: “Không biết, nhưng mà, nói là muốn bàn bạc việc buôn bán lớn với anh cả.”
Buôn bán lớn?
Lý Đông Cường nghe vậy, hai mắt phát sáng.
Làm nghề này của bọn họ, thứ gọi là việc buôn bán lớn, là tiếng lóng, có nghĩa là, có vụ việc gì cần tìm hắn ta.
Vì thế, hắn ta vứt tàn thuốc trên mặt đất, giẫm lên nó, miệng hỏi: “Người ở đâu?”
“Ở trong phòng phía sau.”
Lý Đông Cường dặn: “Canh chừng sòng bạc cho tao, tao đi một chút rồi về.”
Nói xong, hắn ta đi về phía căn phòng đó.
Nhưng mà, khi hắn ta vừa đi tới trước cửa, thì mũi đã nhạy cảm ngửi thấy một mùi máu tanh đáng nghi, loại người như bọn họ, đi trên con đường này, vô cùng nhạy cảm với những loại như mùi máu thế này, mới vừa đi tới cửa, thì đã nhận ra, bởi vậy, cánh tay đẩy cửa chần chờ một phen, nhưng vẫn đẩy cửa ra.
Mới vừa sải bước đi vào, lại không ngờ bị một người đàn ông khỏe mạnh đứng ngay sau cửa chặn ngang nắm áo, rồi đẩy một cái.
Lý Đông Cường lảo đảo một cái, ngã trên mặt đất, tay mới vừa chống trên mặt đất, thì cảm thấy trên mặt đất có một mảnh sềnh sệch, ngẩng đầu, thấy một đôi mắt trống rỗng.
Khi hắn ta thấy rõ tử thi nằm trên mặt đất, thì hoảng sợ!
“Tao dựa vào*!”
*Đây là câu chửi tục, nghĩa tương tự “con mẹ nó”
Lý Đông Cường mắng một câu, thì nghe thấy cánh cửa phía sau “Ầm” một tiếng đóng lại.
Hắn ta cảnh giác quay đầu lại, thì thấy ngay cửa thủ có hai người đàn ông áo đen, một người trong đó đã đi về phía hắn ta, một tay nắm tóc của hắn ta, ngẩng đầu, nhìn hắn ta một cái.
“Mày là Lý Đông Cường?”
“Ừ... À, Đúng vậy! Mày mẹ, là đứa nào?” Lý Đông Cường sợ tới mức đầu lưỡi cứng lại, sau đó phản ứng kịp, trên mặt đất trong phòng, có bảy tám thi thể đang nằm, quét mắt nhìn, đều là người dưới tay hắn ta.
Những người này đều là những kẻ có mặt lúc xử lý Lục Cảnh Điềm, đều bị diệt khẩu một cách im hơi lặng tiếng rồi.
“Xử lý tên này luôn đi.” Một người trong đó nói.
Trong lòng Lý Đông Cường thầm kêu không ổn, người đến không tốt, vì thế nhanh nhẹn đứng lên từ trên mặt đất, muốn tông cửa chạy.