Giang Khởi Mộng khóc ngăn anh ta lại, cầm chặt cổ tay anh ta, hi vọng anh ta bình tĩnh một chút, khuyên nhủ, “Vân Tích, đừng nói lung tung!”
“Con nói lung tung cái gì?”
Tống Vân Tích có chút tức giận đẩy tay bà ta ra, không quan tâm đến vết thương, cho dù vì động tác động tác mạnh này, làm miệng vết thương có dấu hiệu rách, nhưng mà anh ta giống như không biết đau, lạnh lùng nói, “Chẳng lẽ những điều con nói không phải là thật sao?”
Giang Khởi Mộng nghe được thực sự hết hồn, giống như mắc xương cá trong cổ họng.
Tống Vân Tích cười lạnh nói, “Chuyện cho tới bây giờ, mẹ còn che chở cho nó! Mẹ, con tuyệt đối không thấy nó tội nghiệp! Ân Nhã đến nước này, mẹ còn mặt mũi để khóc sao? Con thì sao? Con đến nước này, có phải mẹ thấy hài lòng hay không? Từ nhỏ đến lớn, cả nhà từ trên xuống dưới, ai mà không cưng chiều, che chở nó! Nhưng kết quả thì sao? Lấy oán báo ân! Chúng ta vốn yêu thương nó, còn không bằng người đàn ông vô tình vô nghĩa kia! Nó vì người đàn ông kia, không thèm quan tâm lợi ích gia tộc, như thiêu thân lao vào lửa! Nhưng cuối cùng thì sao? Còn không phải chúng ta ở sau lưng nó, thu dọn tàn cục giúp nó sao? Một đứa con gái, rốt cuộc có bao nhiêu chân thành, vậy mà liều lĩnh muốn mang thai đứa bé tròng cổ người đàn ông kia? Còn dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy! Con… Con thật sự không còn mặt mũi nhận người em gái không tốt này! Bây giờ thì sao? Nó hài lòng rồi chứ? Mẹ cũng hài lòng rồi chứ? Cha vì bảo vệ danh dự của nó, đem mảnh đất ở Tân Thành nhường cho Mộ Nhã Triết! Mẹ có biết như vậy có ý nghĩa gì không?”
Cuối cùng Tống Ân Nhã nhịn không được, gào khóc, che mặt khóc rống lên, “Anh, anh đừng nói nữa! Em biết sai rồi, là em hại anh, hại cha, hại nhà họ Tống! Em sẽ cố gắng bù lại! Em sẽ cố gắng bù lại mà…”
Tống Vân Tích cười tuyệt vọng, “Em muốn bù lại như thế nào đây? Em có năng lực để bù lại sao? Chuyện đã đi đến bước này rồi! Em có thể bồi thường tổn thất cho nhà họ Tống được sao?”
Tống Ân Nhã khóc giống như một đứa bé bất lực, vươn tay, muốn cầm lấy tay anh ta.
“Cút ngay!”
Tống Vân Tích quát, “Anh không muốn nhìn thấy em! Cút!”
“Anh…”
“Cút!”
Giang Khởi Mộng nghe vậy, đau lòng ôm lấy Tống Vân Tích, lập tức ra hiệu bằng mắt với Tống Ân Nhã.
Tống Ân Nhã nhịn ấm ức xuống, xoay người, im lặng rời khỏi phòng.
Ngoài cửa, cô ta mất hồn mất vía ngồi trên ghế dài ngoài hành lang, cúi đầu, bất lực ôm lấy bả vai.
Sau khi Giang Khởi Mộng ở lại an ủi đợi Tống Vân Tích ngủ, bà ta đi ra khỏi phòng bệnh, ngồi xuống cạnh Tống Ân Nhã, đưa một chén trà nóng tới.
“Ân Nhã, anh trai con nhất thời hồ đồ, mới nói ra những lời này, con chớ để ở trong lòng! Vân Tích... vẫn rất thương con!”
Tống Ân Nhã gật gật đầu, “Con biết...”
“Con cũng đừng đau lòng, trong bụng con bây giờ còn đứa bé, cảm xúc đừng quá kích động, khắc chế một chút, động thai khí thì không tốt! Bắt đầu từ ngày mai, mẹ ở bệnh viện chăm sóc Vân Tích, con ở nhà chăm sóc thân thể mình thật tốt.” Giang Khởi Mộng vừa dặn dò vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cô ta.
Tống Ân Nhã nắm chặt tay, đột nhiên trong lúc đó, bởi vì rất nhiều chuyện, đối với Mộ Nhã Triết, hận vào trong tận xương cốt.
Đối với một người, yêu bao nhiêu, một khi chuyển thành hận, đó là hận vào trong xương cốt.
Thương anh, là chuyện hèn mọn nhất của cô ta.
Lúc còn nhỏ, cô ta và anh như hình với bóng, thời niên thiếu của cô ta, thanh xuân của cô ta, anh đều chiếm vị trí nhiều nhất.
Cô ta cho rằng, anh Mộ đối với cô ta cũng là thích!