Giảm Thọ Quá, Mèo Của Ta Biến Thành Người Rồi!

Chương 9: Chương 9




14110276158939_former

29

Người muốn tổ chức sinh nhật, mèo có cần không?

Thường Nhạc nói, cần.

Mèo đại nhân nhà anh lúc này đang ngồi xổm trên bàn ăn, cúi đầu liếm láp đệm thịt của nó, chóp đuôi ngoe ngẩy nhẹ nhàng trên bàn. Mấy phút trước Thường Nhạc hứng thú quá độ liền làm cho nó mũ chóp mừng sinh nhật, rất nhanh sau đó đã bị nó cào vứt xuống.

Nón chóp mừng sinh nhật quá ngu, mèo mun biểu thị không chấp nhận.

Thường Nhạc đem ra cái bánh kem thật lớn đặt làm riêng theo hình nó , nguyên một cái bánh kem sô cô la lớn hình đầu mèo, trên còn có thẻ kẹo ghi chữ Happy Birhday.

Mặc dù nói mèo không thể ăn sô cô la, nhưng Sữa Bò là ngoại tinh miêu, ăn cái gì cũng được. Thường Nhạc có một lần hoảng sợ nhìn thấy nó ăn cả bao ni lon, kết quả ngược lại được chính con mèo của mình trấn an.

Hắc miêu cắn một miếng trên mặt bánh ga tô, liếm liếm môi. Nó dừng lại một lúc, sau đó bắt đầu ăn.

Thường Nhạc kéo ghế tựa ra ngồi trước bàn ăn, chống cằm thưởng thức thú ăn uống của mèo mun.

Cuối cùng bánh ga tô bị liếm hết sạch sành sanh, dính đầy miệng cùng ba cọng râu của hắc miêu toàn là sô cô la. Nó đi đến, vô tội đụng đụng miệng Thường Nhạc, đem sô cô la cọ lên môi anh. Sau đó liền lè lưỡi liếm hết sô cô la trên môi Thường Nhạc, lưu lại một vệt nước.

Thường Nhạc bị nó làm cho mặt dính đầy sô cô la nhớp nháp, sau đó lông ngắn cọ vào ngưa ngứa, cười hì hì ôm đại vương mèo nhà anh đi tắm rửa.

30

Sữa Bò phát hiện, khi nó biến thành hình người, Thường Nhạc tuy rằng sẽ không thân thiết ôm ấp nó, nhưng lại sẽ dùng ánh mắt hư hư thực thực có chút tình ý nhìn nó.

Như vậy làm nó vô cùng tự mãn, thời gian biến thành người cũng càng ngày càng nhiều, đương nhiên nó hiện tại có thói quen mặc quần áo rồi.

Có một hôm, mèo mun như thường ngày ngồi canh giữ ở ban công, đợi tiểu người hầu về nhà.

Ngày hôm nay thật không giống bình thường cho lắm.

Bên người tiểu người hầu Thường Nhạc còn có một người khác, âu phục giày da, khuôn mặt tuấn dật, có vẻ rất nóng nảy chặn Thường Nhạc lại, còn dùng sức ôm lấy anh, lớn tiếng gọi cái gì.

Lỗ tai mèo của nó run lên.

Nó nghe thấy người kia đang gọi tên Thường Nhạc, cố gắng giữ anh lại nghe hắn nói.

Thường Nhạc lại tỏ ra thật sự không muốn, dùng sức đẩy đối phương ra, sau đó nhắc nhở hắn một câu, bước nhanh đi.

Hắc miêu mất hứng nhớ kỹ tướng mạo nam nhân vừa mới dây dưa cùng Thường Nhạc.

Sau đó nó vẫy vẫy đuôi, đi về phòng của Thường Nhạc.

31

Lúc Thường Nhạc đối với học trưởng có chút tình cảm mơ hồ, anh đã ý thức được tính hướng của mình chắc là khác hẳn với người thường rồi.

Sau đó vì người nhà bảo bọc anh thật tốt, anh cũng không vì vấn đề tính hướng mà chịu quá nhiều thương tổn.

Anh đem ao ước cùng tình cảm với học trưởng chôn thật sâu trong lòng.

Không được như vậy với học trưởng, anh biết, cho nên anh ép buộc chính mình nhanh chóng quên đi, quên càng sớm càng ít đau lòng.

Thường Nhạc đã làm được.

Nhưng sự việc tiến triển lại ngoài dự đoán của mọi người. Gia thế của Thường Nhạc khiến thái độ của học trưởng đối với anh có biến hóa vi diệu, Thường Nhạc rất bén nhạy phát hiện. Bản năng của anh chống cự cảm giác đó, sau đó lại chủ động xa cách đối phương.

Vào lúc ấy bọn họ cũng không có quan hệ gì quá sâu đậm.

Anh đã cho là chuyện này cứ như vậy kết thúc, lại không nghĩ rằng đối phương qua nhiều năm như vậy còn có thể tìm đến chính mình, hơn nữa lại cứ muốn dính lấy anh. Hình tượng ôn văn nho nhã anh tuấn của học trưởng năm đó trong lòng Thường Nhạc vỡ thành cặn bã.

Kỳ thực cũng không tức giận mấy… Chỉ là lòng có chút mất mát thôi.

32

Thường Nhạc trong lòng khó chịu, trên mặt cũng sẽ có điểm biểu hiện.

Anh rầu rĩ về nhà, phát hiện mèo mun không ở trong phòng khách nghênh tiếp anh. Càng thêm thất vọng.

Thường Nhạc chậm rãi bước về phòng.

Sau đó anh thấy được một cảnh tượng khiến anh kinh hoàng.

Có một nam nhân to cao mặc tây trang thẳng thớm, hai chân bắt chéo ngồi dựa vào ghế máy tính của anh, một tay tùy ý chống cằm, khuôn mặt tuấn mỹ mà thâm tình, dùng một loại biểu tình làm người ta mê muội ngắm nhìn Thường Nhạc.

Trên đỉnh đầu nam nhân này còn có hai cái tai mèo, dưới chân ghế tựa có thể nhìn thấy một cái đuôi nhỏ đen tuyền quẫy tới quẫy lui.

Thường Nhạc nói thật có chút bối rối.

Hắc miêu ngồi trên ghế, nhếch miệng duỗi tay ngoắc, ra hiệu bảo anh lại gần nó. Thường Nhạc nhìn đến choáng váng, khổ sở rầu rĩ đi tới.

Đây thật sự mèo nhà anh ?… Không phải là tổng tài mới chui từ ngôn tình văn ra chứ?

Thường Nhạc vừa qua đi, mèo mun đã lập tức nắm tay Thường Nhạc thuận thế đem người kéo xuống ngồi trên hai chân mình.

“Thích không?” Hắc miêu hỏi.

“Cậu học từ đâu được? Thành thật nói xem có lén chơi máy tính của tôi không?”

“Có.” Hắc miêu nhanh chóng đáp.

“…” Miêu tinh nhân nhanh như vậy liền nắm giữ khoa học kỹ thuật của Trái Đất, người địa cầu cảm thấy có nguy cơ sâu sắc.

Thường Nhạc mới vừa muốn đứng lên, lại bị hắc miêu kéo lại, tay của nam nhân ấm áp mạnh mẽ mà nắm chặt tay anh, làm cho anh cảm thấy tim đột nhiên đập nhanh.

Hắc miêu sờ sờ mặt của anh: “Hôn một cái sẽ có thưởng nha.”

Thường Nhạc nhíu nhíu mày, xoay người hôn một cái lên mặt của đối phương. Đối với một con mèo mà nói, hôn má và hôn môi không có gì khác nhau, kỳ thực đều là va vào mà thôi.

Hắc miêu liền trả cho Thường Nhạc một cái hôn ướt nhẹp lên mặt anh, sau đó, hai tai mèo trên đỉnh đầu nó đột nhiên không thấy, thay vào đó là hai cái lỗ tai của con người.

Thường Nhạc: “? ?”

Hắc miêu nắm lấy tay Thường Nhạc đưa lên đỉnh đầu nó sờ loạn, nói: “Mấy ngày nay phát hiện, khống chế càng ngày càng ổn định. Sau đó có thể bảo trì như vậy trong một thời gian rất lâu.”

“Vậy đuôi cũng biến mất?”

“Đã biến mất.”

“Nhìn như vậy… Thật sự là người rồi.” Thường Nhạc thán phục, thế này mặc âu phục quá tuyệt vời.

“Bất quá, cậu có thể để tôi đứng lên không? Cậu gác chéo chân còn bắt tôi ngồi lên, mông đau lắm rồi đó.” Thường Nhạc bất mãn.

Hắc miêu lập tức lại vô tội nhìn anh, đồng thời buông lỏng tay thả Thường Nhạc đứng dậy, sau đó lập tức đưa tay mò mông Thường Nhạc. Bóp bóp, lại xoa xoa.

“Chờ đã… cậu sờ loạn cái gì! Này!”

Hắc miêu thành khẩn nói: “Sờ sờ liền hết đau.”

“… Không được, tôi nhất định phải giáo dục cậu một chút.”

tumblr_mi4vciKTxj1s3n8gno1_500

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.