Tối , cả hai vừa leo lên giường thì bất chợt nghe tiếng nổ to làm rung động đất trời , mưa đổ ào xuống . Sét đánh trắng xoá như rạch ngang bầu trời . Cậu ôm eo anh run rẩy : Anh ... em sợ sấm . Cô nhi viện không ai bên em cả Anh nhíu mày . Dám làm bảo bối sợ ? Mai phải bảo làm phòng cách âm thôi , không thể để bảo bối như này mãi . Anh xoa đầu cậu , ánh mắt thể hiện sự nhu mì : Đừng sợ mà bảo bối ngoan , em không còn là người ở cô nhi viện nữa rồi mà ! Bây giờ em đã có mọi thứ rồi , đừng hoảng loạn Anh hát ru mãi cậu cũng thiếp đi , lúc này , anh mới an tâm nhắm mắt . Anh thích nhiệt độ và mùi hương của cậu khi ngủ , nó làm anh mê luyến như uống rượu . Sáng hôm sau , anh dậy đã không thấy bảo bối nằm cạnh nên vội vã sửa soạn rồi xuống nhà . Ra sân , thấy cậu đang bị một thằng bé dẫn đi chơi . Cậu vui vẻ cười đùa cùng đứa trẻ kia làm anh sôi máu não . Anh hét tên cậu thật lớn : Minh Triết Cậu nhìn anh rồi lao đến ôm eo : Minh Kiệt ~ Ôm một lúc lâu , cậu kéo anh giới thiệu với cậu bé kia : Lam Kỳ , đây là anh hai của tớ a Lam Kỳ cười , ôm cậu : Ừ , anh cậu cũng là anh tớ Minh Kiệt điên lên , cầm cây gỗ lớn liên tục đập vào người Lam Kỳ thật mạnh . Minh Triết vội vàng chạy đi khoe người lớn . Trong vườn , tiếng xương vỡ nghe càng ngày càng rõ hơn . Máu nhuộm đỏ cả cỏ trang trí . Bộ bàn ghế trắng bị màu của máu làm cho đỏ loè , đáng sợ .