CHƯƠNG 12
Trên mũi Trương Lãng còn đeo băng gạc, ngồi ở trong văn phòng của mình gọi điện thoại cho người nào đó…….
‘Ring ring ring……..’
[A lô, xin chào, điện thoại đã chuyển đến đây. Tôi là Cừu Đại Địa, xin hỏi ngài là ai?]
“……..Đại Địa, là tôi…A…Cậu đừng cúp máy! Tôi có chuyện muốn nói!”
[……..]
“Đại Địa, tôi rất đói……..Cậu có thể đem cơm đến công ty của……..[Cụp!]……..?! Này, Đại Địa? Này, này……..”
Chưa từ bỏ ý định, lại gọi một lần.
‘Ring ring ring……..’
[Xin chào, tôi là Cừu Đại Địa. Xin hỏi tìm ai vậy?]
Bóp chặt mũi.
“Xin chào, tôi là nhân viên của tạp chí CEL, Trương Tổng biên tập của chúng tôi mới nhờ tôi chuyển lời cho ngài, mong ngài mang chút đồ đến đây cho ngài ấy. Cảm ơn!”
[Anh ta là ai vậy? Tôi không biết. Này cô, cô tìm nhầm người rồi. ‘Cụp!’]
“……..”
Năm giây sau, cùng với tiếng kêu kỳ quái truyền ra từ bụng của Trương Tổng biên tập, điện thoại lại bị ấn số.
[Xin chào, xin hỏi tìm ai?]
Nắm chặt mũi.
“Cừu Đại Địa tiên sinh sao? Sắc mặt của Trương Tổng biên tập vô cùng kém, hy vọng ngài có thể đến gặp ngài ấy.”
[……..Ở trên bàn làm việc của cậu ta hẳn là có một quyển sổ điện thoại màu xanh nước biển, cô lấy nó rồi mở ra, tùy tiện tìm tên của một cô gái, gọi điện thoại qua, bảo các cô ấy đến đưa cơm cho Trương Tổng biên tập của các cô. Cảm ơn!]
Sao cậu ta lại biết sổ điện thoại của mình đều đặt ở trên bàn nhỉ?
“Cừu tiên sinh, Trương Tổng biên tập chỉ đích danh mời ngài đến đây.”
[Phí ra mặt của tôi là mười ba vạn một tiếng, cô nói với Trương Tổng biên tập của các cô chuyển tiền vào tài khoản cho tôi, chờ tôi xác nhận rồi, tôi sẽ xuất hiện và phục vụ. Cảm ơn! ‘Cụp’.]
……..
Tôi bắt đầu hận cậu……., Cừu Đại Địa!
Nhưng chỉ hai mươi giây sau, Trương Lãng lại bấm điện thoại, hắn quyết định muốn dùng ngữ khí chân thành nhất để nhận lỗi với Cừu Đại Địa.
‘Ring ring ring…..’ một hồi lại một hồi, thật dài rồi thật dài.
Ngắt đoạn, lại ấn một lần nữa.
‘Ring ring ring…….’
Hai phút 45 giây sau, Trương Lãng rút dây điện thoại.
Nhấc máy điện thoại trên bàn lên, ném xuống sàn nhà. Nhấc chân lên, dùng hết sức lực mà liều mạng giẫm! Ta giẫm! Ta giẫm! Ta giẫm giẫm giẫm!
Nhấc chân ra, hai tay chống thắt lưng.
“Hô…….., thoải mái rồi!”
Cầm lấy chìa khóa xe ở trên mặt bàn, xoay ở trong tay vài vòng, mở cửa văn phòng, nghênh ngang đi ra.
Tôi cũng không tin rằng không có Cừu Đại Địa cậu, có thể khiến cho Trương đại gia tôi đói chết?! Đi ra ngoài tìm cơm ăn, cho dù có lái xe xới tung cả thành phố lên, tôi cũng phải tìm ra một nhà hàng có thể ăn được!
Từ sau ngày đó đưa Triệu Hiểu Vĩ cùng [vợ] của gã đến bệnh viện (Trương Lãng cũng thuận tiện giúp đỡ một chút cho việc làm ăn của bệnh viện), đã được năm ngày.
Trong năm ngày này, Đại Địa chỉ giặt quần áo của mình, chỉ thu dọn những chỗ mà mình bày bừa ra, chỉ lướt qua lối đi trong nhà, chỉ làm đủ đồ ăn cho mình ăn —- hơn nữa là đem cơm cùng đồ ăn bưng vào trong phòng mình rồi đóng cửa lại ăn.
Nghĩ đến Cừu Đại Địa năm ngày này có bao nhiêu ác, Trương Lãng cũng tức đến méo mũi rồi —- chỉ là có băng gạc che phủ, nhìn không ra mà thôi.
Một bên ngồi giặt quần lót, áo sơmi, quần, tất và một đống quần áo gì đó của mình, một bên lén đưa mắt nhìn chăm chú hướng đi của Đại Địa.
Trên tay kia là thứ gì nha? —- Sườn lợn mật ong? Thịt thỏ chặt xốt tương? Hồng hồng nha, thơm quá…….
‘Ực!’
Nuốt một ngụm nước miếng. A! Bưng vào phòng rồi!
Mở nắp hộp bột giặt ra, cầm muỗng nhỏ, —- này, phải cho bao nhiều đây? Nhiều như thế, đã đủ hay chưa?
Cửa phòng mở, Đại Địa đi ra. Đi vào phòng bếp, lại bưng cái gì đó đi ra.
—- Ô ô, là thịt chiên giòn thơm phức! Đại Địa chết tiệt, ăn ngon như vậy! Cẩn thận béo thêm mười cân nữa!
Tay run lên, bột giặt rơi vào trong máy giặt quần áo. —- A! Đây đã là thìa thứ mấy rồi?…….Ai để ý đến nó chứ! Có thể giặt là được! Tùy tiện bấm máy.
Một lát sau, Đại Địa lại bưng ra một nồi nước nhỏ cùng cơm đã nấu xong, quay lại phòng mình, đóng chặt cửa.
Sau khi chờ đợi xác định Đại Địa sẽ không quay ra, Trương Lãng nhanh chóng bay vào phòng bếp. Dựa theo kinh nghiệm hắn có được mấy hôm nay, Đại Địa lúc vừa nấu cơm xong, có đôi khi sẽ còn thừa chút gì đó ở trong nồi (cũng chưa được một bát). Lúc này, hắn còn có thể có chút lộc ăn, bất chấp tất cả, trước tiên vét sạch quay về phòng mình đã rồi nói sau!
Hôm nay không biết vận khí như thế nào?
…….?!
Vận khí hôm nay xem ra thực be bét! Trong nồi cái gì cũng không còn! Đại Địa chết tiệt, thế nhưng đã rửa hết các thứ rồi! Cậu là muốn khiến cho tôi thèm ăn rồi đói chết có phải không?! A…….Giận!
Dường như muốn thử chút vận khí, lại mở tủ lạnh ra —- trong ngăn lạnh có ba quả cà chua, một hộp sữa tươi, hai lon bia. Trong ngăn đá……, một hộp kem hương hoa quả.
Vô lực đóng lại cửa tủ lạnh, lê chân đi về phòng của mình, cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đi ra ngoài mua cơm ăn. Lúc đi ra cửa, Trương Lãng ném cho cửa phòng Đại Địa một ánh mắt hung tợn! —- cậu cứ ăn mảnh đi, cẩn thận đau dạ dày chết cậu!
Buổi sáng ngày hôm sau khi thức dậy, Trương Lãng mới nhớ tới đám quần áo giặt lúc tối hôm qua hãy còn ở trong máy. Vội vội vàng vàng vệ sinh cá nhân, kéo dép lê lẹt xẹt lẹt xẹt chạy đến phòng giặt quần áo ở bên cạnh phòng tắm, mở máy giặt ra……., a, mấy nốt trắng trắng khả nghi dính vào quần áo đã giặt xong này là cái gì vậy? Đừng nói với tôi, chẳng qua chỉ để quần áo giặt xong ở trong máy giặt một đêm, nó liền nổi mốc! Giờ mới là tháng hai đó! Cách mùa mưa phùn những vài tháng nữa mà?!
Đưa tay nhấc quần áo ra, hơi run lên. Có nên giặt lại một lần nữa hay không? Ặc, thật phiền phức! Mặc kệ, dù sao cũng chỉ là chút nấm mốc thôi, phơi nắng dưới ánh mặt trời một hôm là không thành vấn đề đi? Trương Lãng quyết định đem quần áo dính đầy [nấm mốc] ra ngoài phơi nắng.
Buổi tối, lúc Trương Lãng quay về thu quần áo, bị mùi bột giặt nồng nặc dính trên quần áo xông lên, thiếu chút nữa là hôn mê. Chờ đến khi hắn thu quần áo rồi, mới phát hiện đám quần cùng áo sơmi hàng hiệu của hắn toàn bộ đã nhăn nhúm như bộ mặt của ông già Khổng kia! Khủng bố nhất chính là, tất cả quần áo hắn giặt ngày hôm qua đều bị tẩy màu —- thành một màu trắng thê thảm nhất! Còn có mấy nốt màu trắng này vẫn còn dính lại…….
Đem quần áo vo thành một nắm, tìm một cái túi rác bắt đầu nhét vào. Trương Lãng quyết định, bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ đem tất cả quần áo đến cửa hàng giặt là!
Vì cái gì lúc trước đều chưa từng thấy mấy cái vấn đề này chứ?! Trương Lãng nhìn trời thét dài. —- Bởi vì quần áo tất chân của cậu từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới đều là do Đại Địa giặt thay cho cậu chứ sao!
Ngày như vậy, Trương Lãng nhịn được thêm hai ngày và bốn tiếng. Sau đó rốt cuộc không nhịn được nữa, hắn phải ngả bài với Đại Địa!
Đôi mắt có thêm hai cái vòng đen —- đáng thương cho Trương Lãng hắn một đoạn thời gian này ăn không được, ngủ cũng không được, thuận tiện ảnh hưởng luôn động lực ‘tính’ trí mà hắn vẫn luôn kiêu ngạo. Sau một lần bị bạn gái đá xuống giường, cuộc sống của Trương Lãng mấy ngày nay đều là nước sôi lửa bỏng.
Ngồi ở trên sofa trong phòng khách, Trương Lãng tự hỏi bản thân phải lừa như thế nào…….Không, là dỗ dành Đại Địa không giận dỗi với hắn nữa, để cho cậu ta tiếp tục làm trâu làm ngựa, nấu cơm làm thức ăn, trải giường gấp chăn,…cho mình.
Suy nghĩ nửa ngày, hắn quyết định thổ lộ tình cảm của mình với Đại Địa, nói [thích cậu] là được rồi. —- Trương Lãng trải qua một quá trình suy nghĩ tính toán thật sâu, hắn cho rằng, nguyên nhân căn bản nhất dẫn đến loại tình trạng này của hắn cùng Đại Địa chính là vấn đề [tình yêu]. Chỉ cần Trương Lãng hắn cúi đầu thẳng thắn nói [yêu] Đại Địa có cái đầu ngốc ngốc kia, sao còn sợ cậu ta trong nháy mắt không hóa thành một đám bông mềm, mặc cho hắn chà xát xoa nắn biến dạng thế nào cũng không dám động chứ?! Hắc hắc!
—- Hắn đã quên mất, Cừu Đại Địa vốn không phải là homo thuần túy thích đàn ông. Ngược lại, Cừu Đại Địa còn nghĩ hắn mới chính là…….gay.
Tiếng chìa khóa cắm vào cổng tò vò. Đại Địa đã về rồi.
“Đại Địa, cậu chậm đã. Tôi có lời muốn nói với cậu!”
Trương Lãng chặn bước chân của Đại Địa lại ngay trước khi cậu ta bước vào phòng.
“Có việc gì?”
Đại Địa không lạnh không nhạt hỏi.
“Trước tiên cậu cứ lại đây đã, chúng ta ngồi ở trên sofa chậm rãi nói chuyện. Cứ đứng như vậy thì làm sao mà nói chuyện chứ, cậu nói có phải hay không?”
Lặng yên trong chốc lát, Đại Địa theo Trương Lãng ngồi lên sofa.
“Vừa lúc tôi cũng có việc muốn nói với cậu…….”
“Cậu trước tiên nghe tôi nói đã!”
Trương Lãng lên tiếng chặn ngang Đại Địa.
“Tôi cảm thấy hai chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy nữa! Cậu xem đi, một gia đình đang tốt đẹp đều biến thành cái dạng gì rồi?! Sau khi về nhà không có đồ ăn thơm ngon, buổi sáng quần áo cũng không được giặt. Ra khỏi cửa không có người tiễn, đi về cũng không thấy cậu có chút phản ứng nào. Còn tiếp tục như vậy nữa, cho dù tình yêu của tôi là ngọn lửa được đốt cháy mãnh liệt, cũng sẽ bị dập tắt mất.”
Trương Lãng tựa như oán phu chỉ biết oán giận [vợ yêu], tự bản thân mình lại không chịu động tay thu vén công việc gia đình mà nói với Đại Địa. —- Cậu xem đây có thể xem như lời thổ lộ [tình yêu] chân thành chưa??
“Dập tắt mới thật là tốt. Loại lửa này không cháy cũng không sao! Nếu thật sự cháy lên rồi, tôi cũng không có cách nào thu dọn tàn cục đâu. Vừa lúc, lửa của cậu đã dập tắt rồi, tôi cũng có bạn gái. Giai đại vui mừng! Vừa vặn cũng đón năm mới sắp đến nữa!”
Đại Địa lộ ra gương mặt tươi cười.