CHƯƠNG 16
“Muốn tôi xoa giúp cậu hay không?”
Đại Địa đưa Cự Linh chưởng qua.
“Không…….Không cần, hắc hắc! Tự tôi xoa là được rồi, ha ha, Đại Địa…tôi muốn đi WC…….”
Trương Lãng ôm bụng kéo cửa xe, lại bị Đại Địa một cước đá về chỗ ngồi
Cái bụng quả thực rất đau. Đại Địa chết tiệt…….dùng sức như vậy! A…….Đau!
“Tôi hỏi cậu, vì cái gì cậu không dưng lại đi theo dõi? Nói mau! Thành thật khai ra sẽ được xử lý khoan hồng!”
Đại Địa bắt đầu tra hỏi phạm nhân.
Không thèm để ý đến cậu ta! —– Ai kêu cậu đá tôi! Tên vô lương tâm chết tiệt!
“Cậu có biết hay không cậu làm như vậy sẽ gây phiền phức rất lớn cho trường học của chúng tôi, khiến cho học sinh bị quấy nhiễu rất nhiều? Cậu cố tình còn gây chuyện ở trong thời kỳ mẫn cảm này! Nếu như cậu bị bảo vệ báo cho cảnh sát địa phương bắt cậu lại, cậu định làm sao chứ? Cậu muốn trên lý lịch của cậu có thêm một vết đen sao? Cậu muốn người ta nói cậu là đứa trẻ không cha không mẹ thiếu sự giáo dục hay sao? Cậu muốn trên báo có đăng tin bởi vì cậu là cô nhi từ nhỏ thiếu đi tình thương của cha mẹ nên mới làm ra hành vi biến thái như thế sao? Cậu muốn tạp chí của cậu biết hành vi biến thái của cậu rồi đuổi cổ cậu à? Cậu ngại từ nhỏ đến giờ cậu chưa tìm đến đủ phiền phức phải không? A? Đang nói chuyện với cậu đó!”
Đại Địa sa sầm mặt, có thể nhìn ra được là cậu đang phát cáu.
“…….Dù sao ở trong mắt cậu tôi chính là một tên phiền toái rồi! Cậu có thể mặc kệ tôi mà! Đúng rồi, hiện tại cậu căn bản là cũng không quan tâm đến tôi. Cũng không biết là ai nói, sẽ phụ trách việc cho tôi ăn no cả đời! Biến thái……., tôi chính là biết thái thì sao! Không phải chỉ là theo dõi cậu thôi sao, đáng phải bảo tôi là biến thái sao? Tôi đây còn từng thượng cậu thì sao, vậy phải gọi là gì?! Tôi sao biết được vì sao lại đi theo dõi cậu! Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Tôi còn đang muốn hỏi đây.”
Trương Lãng đầy một bụng oan ức. —- Đại Địa chết tiệt, chỉ biết hung dữ với mình!
Trước đây tôi nói với cậu nhiều như vậy, sao cậu lại chỉ nhớ kỹ có một câu duy nhất như vậy chứ? Hơn nữa tôi cũng không phải là nói cho cậu ăn no [cả đời]! Đại Địa ôm đầu không biết phải nói cái gì nữa…….
“…….A Lãng, tôi mặc kệ cậu nghĩ như thế nào, tóm lại chuyện này cậu tuyệt đối không được tiếp tục làm nữa, cậu đã hiểu chưa? Hai ngày trước, Thục Vân còn nói với tôi, nói rằng trên đường cô ấy về nhà hình như có người theo dõi cô ấy, tôi không muốn khiến cho cô ấy nghĩ rằng người theo dõi cô ấy chính là bạn tốt cũng là người ở chung với tôi! Cậu đã biết chưa?”
Ai theo dõi cô ta về nhà! Tôi theo dõi cô ta về nhà làm cái gì?! Tôi cũng không có thích cô ta đâu!
……. Từ từ, thích??? Mình không thích cô nàng kia nên sẽ không đi theo cô ta về nhà, mình theo dõi Đại Địa là bởi vì mình thích…….thích…….cậu ta? Không đúng! Lý luận này khẳng định là sai! Đổi cái khác đi!
Mình bởi vì rất ghét cô gái kia cho nên mới không có một mình theo dõi cô ta, vì sao mình phải chạy theo sau mông Đại Địa, là bởi vì mình không ghét cậu ta, không đúng!……. Là bởi vì mình không muốn cậu ta bị cô nàng đáng ghét kia lừa gạt! Đúng! Chính là như vậy! Ha ha! Thì ra Trương Lãng ta theo dõi Đại Địa là vì nguyên nhân này. Mình thật sự là vì giúp đỡ bạn bè mà không tiếc cả mạng sống không từ chối, vì hạnh phúc của bạn bè mà mình không tiếc hy sinh thú vui ôm ấp của bản thân còn suýt bị hiểu lầm là biến thái nguy hiểm, a, xem ra Trương Lãng đại thiếu gia ta đây thật sự là nhân phẩm vừa tốt vừa cao thượng luôn suy nghĩ cho bạn bè! Sau này Đại Địa dám nói mình ích kỷ mình sẽ giết cậu ta! —- Ai kêu cậu ta không nghĩ đến khổ tâm mà người bạn thân này phải âm thầm trả giá chứ!
Trương Lãng thật sự vui vẻ, bởi vì hắn đã tìm ra được nguyên nhân. Nhưng hắn vẫn không chịu đem nguyên nhân này nói cho Đại Địa, hắn cảm thấy việc quan tâm bạn bè không cần phải khua chiêng gõ trống nói cho người khắp thiên hạ. —- Yên lặng trả giá, yên lặng trả giá!
“Đại Địa!”
Trương Lãng một phen nhào vào trong lòng Đại Địa, khiến cho Đại Địa bị hoảng sợ.
“Cậu không nên hỏi tôi nguyên nhân được không? Cậu chỉ cần biết rằng tôi là vì muốn tốt cho cậu! Vì cậu mà tôi đã phải trả giá thật nhiều! Cho dù cậu nghĩ oan cho tôi tôi cũng đành chịu, ai kêu tôi là người anh em của cậu đâu!”
Đại Địa không hiểu ra sao. Lời nói của tên nhóc này vì sao mình càng ngày càng không nghe hiểu? Là vì suy nghĩ không giống nhau sao?
Đẩy đẩy đầu của người ở trong lòng ra.
“Được rồi, không được ôm loạn. Thật là, cậu cũng đã bao nhiêu tuổi rồi mà hơi một chút lại chui vào lòng người khác.”
Trương Lãng vươn ra ba ngón tay.
Đại Địa mỉm cười. Vỗ vỗ đầu hắn, ban lệnh đại xá:
“Lái xe đi đi. Hôm nay tôi không đi cùng Thục Vân, vốn là muốn bắt biến thái, không nghĩ tới lại bắt được cậu.”
Trương Lãng sau khi nghe xong lời của Đại Địa, đột nhiên cảm thấy hôm nay bị Đại Địa bắt vẫn vô cùng có giá trị! Bụng cũng không còn đau, vui tươi hớn hở chui vào trong xe lái về nhà. —- trước mặt người kia!
Sau đó, Trương Lãng có buông tha cho việc theo dõi Đại Địa không? Đáp án là —- Đương nhiên không rồi!
Khi không có lý do gì hắn đã có thể luôn luôn đi theo, sau đó đã để cho hắn tìm được lý do tối cao là vì bạn bè mới làm như thế rồi, trong lòng hắn không còn chút sợ hãi liền quang minh chính đại, ý chí phấn đấu càng trở nên hăng say. Tôi đây đều là vì Đại Địa cậu thôi!
Càng về sau, hắn chẳng những đi theo phía sau hai người, ngay cả ảnh chụp của hai người bọn họ hắn cũng đều tha đi. Vì muốn tìm ra bằng chứng Lý Thục Vân hồng hạnh xuất tường có lỗi với Đại Địa, hắn cũng bắt đầu đi theo Lý Thục Vân sau khi hai người kia chia tay đi về nhà để xem cô ta có chân đạp hai thuyền không —- Trương Lãng vẫn tuyệt đối không tin là Lý Thục Vân sẽ làm quen với một người đàn ông giống như cái tên Cừu Đại Địa vô tâm không có chút thú vị kia.
Hừ hừ hừ! Chờ sau khi tôi tìm được chứng cứ cô leo tường rồi, tôi xem Đại Địa còn đến nhà cô nấu cơm cho cô không! Tôi xem Đại Địa còn vì cô mà mắng tôi không! Ô! Cô nàng chết tiệt kia, đều là tại cô! Làm hại tôi ba ngày thì hai lần bị Đại Địa mắng. —- Ai kêu cậu ở trước mặt Đại Địa ba ngày thì hai lần nói Lý Thục Vân vừa nhìn đã biết là loại đàn bà lẳng lơ đàng *** linh tinh gì đó chứ!
Thấy Đại Địa cùng Lý Thục Vân từ trường học chậm rãi đi đến một tiệm sách, ở trong tiệm sách khoảng 45 phút, hai người tay cầm sách đi khỏi tiệm sách. Hai người dạy học khi hẹn hò cùng nhau thật sự là không thú vị! Thế nhưng lại chạy đến tiệm sách. Trương Lãng đầu đội mũ lưỡi trai, trên mũi đeo một cái kính râm hình tròn màu lam, ngậm kẹo mút, ở trong cửa hàng đồ nội y nam nữ đi qua đi lại. Không có cách nào khác, tiệm sách ở ngay phía đối diện.
Qua mặt kính của cửa hàng bán đồ nội y thấy thân ảnh của hai người Đại Địa, Trương Lãng vừa thấy, vội vàng cúi người xuống giả vờ như đang xem hàng mẫu bày trên giá. Hai vị OL (office lady) cũng đi xem hàng thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc về phía Trương Lãng, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy cậu nhóc đẹp trai như thế công khai chuyên chú nhìn nội y của phụ nữ. Ai, thật khiến cho người ta ngượng ngùng! Cậu ta là muốn mua cho bạn gái sao? —- Trương Lãng vừa nhìn chằm chằm vào áo ngực cỡ T bằng lụa vừa ảo tưởng đến lúc Đại Địa mặc vào sẽ có cảm giác thế nào……
Đại Địa đáng thương! Mặc niệm nha!
A, người đi xa rồi! Tỉnh lại từ trong ảo tưởng, Trương Lãng vội vàng rời khỏi dãy tủ kính, nhanh chóng chạy ra đuổi kịp hai người kia.
Sau khi đến cửa nhà Lý Thục Vân rồi, Trương Lãng trốn ở hàng hiên cổng nhà bên cạnh, thò đầu ra ngoài dò xét. Tiếng nói chuyện đứt quãng thỉnh thoảng lại truyền tới.
Vểnh tai.
“…….8 giờ tối…….đi ra ngoài…….anh không cần đến……., được…….biết rồi…….”
Tiếng của Lý Thục Vân.
Tiếng của Đại Địa khá lớn.
“Vậy được rồi, tự em cẩn thận một chút. Anh về đây. Gặp lại sau.”
Ha ha! Mình đã nói rồi mà! Cô nàng kia khẳng định có người yêu khác, cậu nghe xem, cô ta đang từ chối không cho Đại Địa đến buổi tối đó. Hừ hừ hừ! Buổi tối có phải là có hẹn với người khác hay không nha, cô đừng nghĩ muốn lừa tôi. Loại diễn trò này đại thiếu gia tôi đã chơi nhiều lắm. Được! Buổi tối đến bắt gian! Phải nhỡ kỹ mang theo máy ảnh kỹ thuật số.
Trương Lãng tràn đầy sức sống!
Chờ Đại Địa đi xa rồi, hắn mới chạy ra khỏi hàng hiên, đến đường lớn đón một chiếc taxi. Hắn phải về nhà trước Đại Địa mới được.
Khi Đại Địa về đến nhà thì, Trương Lãng đang cầm máy hút bụi thu dọn phòng ở. —- Giả bộ làm một đứa trẻ ngoan ngoãn.
“Ha ha, khó thấy nha. Cậu có biết cách dùng nó không đấy?”
Đại Địa xách túi plastic cởi giày vào phòng khách, cười cười nói.
“Đương nhiên! Buổi tối hôm nay ăn cái gì vậy?”
Trương Lãng đưa tay kéo cái nệm ghế sofa bị máy hút bụi hút chặt ra.
“Thịt kho tàu, cá hoa vàng và canh ngô trứng, cộng thêm rau hẹ xào thịt. Ngoài ra còn có dạ dày cay mua ở siêu thị tầng dưới nữa, cậu thích món đó mà.”
Đại Địa cười cười xoay người đi vào phòng bếp đem đồ ăn bỏ vào tủ lạnh.
“Yeah!”
Trương Lãng phấn chấn nhẹ buông tay —- ‘phịch’ một tiếng, nệm ghế lại bị hút lại. Trương Lãng lại đưa tay kéo ra.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Đại Địa ngồi ở trên sofa xem TV, Trương Lãng thì đang thu dọn bàn ăn.
Đem giấy gói thức ăn cẩn thận bao lại đồ ăn rồi bỏ vào tủ lạnh, đây chính là cơm trưa ngày mai của hắn đó nha, không thể để mất mùi được. Cầm khăn lau lau bàn thật sạch khô. Lại vào phòng bếp cầm chén đĩa rửa thật sạch sẽ, đặt lên trên giá đựng có rãnh cho khô nước. Rửa sạch tay quay lại phòng khách.
Đưa cho Đại Địa một hộp kem chocolate, Trương Lãng thuận miệng nói:
“Đại Địa nha, tôi phải đi ra ngoài một lát. Tối nay có hẹn với một người bạn, có thể là sẽ về nhà muộn một chút. Cậu không cần chờ cửa, ngủ trước đi.”
“A, đã biết. Đi đường cẩn thận. Lúc đi ra ngoài, nhớ tiện tay đem rác xuống tầng dưới đổ đi nhé.”
Nhận kem, Đại Địa nhìn màn hình TV đáp lại.
“Ừ.”
Cho xe chạy đến cửa nhà cạnh nhà Lý Thục Vân, nhìn đồng hồ đã là 20 giờ kém 25 phút, Lý Thục Vân hẳn là cũng sắp đi ra rồi. Trương Lãng ngồi trong xe đợi bắt kẻ thông ***.
A, đi ra rồi! Mùa hè còn chưa đến, cô thế nhưng lại dám mặc váy như thế kia cho tôi nhìn sao! Hừ! Hồ ly tinh. —- Please, hắn không phải là tổng biên tập thời trang sao? Thay đổi lần lượt theo mùa không phải là thời trang sao!
Chỉ thấy Lý Thục Vân bị Trương Lãng kêu là hồ ly tinh một thân váy liền áo màu tím, trên người mặc một chiếc áo khoác không kéo khóa che đến hết ngực màu trắng, mái tóc thật dài cũng không buộc lại mà xõa tung tự nhiên ở hai vai. Dưới ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống, trông có vẻ rất nhã nhặn lịch sự và nhẹ nhàng, không hổ là một người đẹp cổ điển.