Gián đập không chết

Chương 23: Chương 23: Đái Dầm




CHƯƠNG 24 PN1: ĐÁI DẦM

“Oa! Đại Địa………!”

Buổi sáng của gia đình Đại Địa được bắt đầu trong tiếng thét chói tai của ba ba Trương Lãng…….

“Tên nhóc thối tha này lại vẽ bản đồ cho tôi rồi! Đại Địa cậu lại đây mà xem này, ô ô………., người ta hôm qua vừa mới giặt ga giường xong! Ô ô, vì sao đường đường là quản lý tạp chí CEL phong lưu phóng khoáng cao ngạo không ai bằng như tôi lại phải ngày ngày ở nhà giặt tã chứ………! Tôi khóc!”

Trương Lãng nhấc cái ga giường nhỏ lên vẻ mặt khóc lóc thảm thiết. —- Hắn lên chức rồi!

Một tay cầm bình sữa một tay ôm Nhạc Nhạc thò đầu vào phòng trẻ con (vốn là phòng dành cho khách được sửa lại).

“Có cái gì mà phải ngạc nhiên như thế! Lúc cậu bằng từng đó thì nước tiểu còn nhiều hơn con nhiều. Hơn nữa đó là ga giường chứ không phải tã! Nhanh nhanh đem ga giường cho vào máy giặt giặt đi, sau khi ăn sáng xong là có thể mang ra ngoài phơi rồi. Nhanh lên đi!”

Ba ba Đại Địa không có chút đồng tình nào thúc giục ba ba Trương Lãng, ý bảo rằng chân tay hắn quá chậm.

Dùng hai ngón tay nhấc ga giường nhỏ của Nhạc Nhạc một đường lầm bà lầm bầm đi đến phòng đặt máy giặt —- nội dung đơn giản của nói thầm chính là hắn sẽ không có ra nhiều nước giống như tên nhóc này linh tinh gì đó, Trương Lãng đã biết giặt quần áo phải cho bao nhiêu bột giặt ngoan ngoãn bắt đầu công tác giặt giũ lúc sáng sớm.

“Ba ba.”

Nhạc Nhạc chộp lấy bình sữa dưới sự dạy dỗ chăm chỉ của Đại Địa đã học được phải gọi ba ba, chẳng là đôi khi vẫn có chút lỗi.

“Nó đã được mấy tháng rồi?! Còn ôm bình sữa không buông! Đại Địa cậu không thể quá cưng chiều nó, sớm cũng uống muộn cũng uống, một ngày tám cái tã cũng không đủ cho nó tưới.”

Trương Lãng đã khởi động xong máy giặt quay trở lại phòng khách, trước khi đi vào phòng bếp thì bỏ lại một câu như vậy.

“Nó thích uống mà, tôi lấy đi, nó liền khóc đòi lấy, có đúng không nha? Tiểu bại hoại. Đến, để cho ba ba thơm………”

Đại Địa hoàn toàn đồng hóa với trẻ con không chút tự giác mà sử dụng ngôn ngữ của bé cưng, khóe miệng cong lên còn dính mùi sữa.

Nghĩ rằng ba ba Đại Địa cũng muốn uống sữa, bé con hào phóng kéo núm vú cao su từ trong cái miệng nhỏ ra, dùng hai tay nhỏ bé mập mạp ôm bình sữa đưa đến bên miệng Đại Địa.

Đại Địa vui vẻ.

“A Lãng cậu xem, Nhạc Nhạc được tôi dạy dỗ thật tốt, nhỏ như thế đã biết suy nghĩ cho người khác, một chút cũng không vì tư lợi giống như người nào đó. Không hổ là con tôi. A……….Nhạc Nhạc ngoan!”

Thơm ‘chụt’ một cái.

Thấy mục tiêu của ba ba Đại Địa không ở trên bình sữa, tiểu Nhạc Nhạc vui vẻ nhanh chóng đem núm vú cao su nhét lại vào trong miệng, mút ‘chụt chụt’ không ngừng.

Trương Lãng bưng bữa sáng từ trong nhà bếp đi ra, cười lạnh nói:

“Đúng! Con của cậu ngoan! Lão tử thì không ngoan! Hừ hừ hừ! Chờ đến lúc nhóc con này đi học nhà trẻ tôi sẽ bắt nó tự giặt ga giường cho mình! Cho nó hiểu được thế nào là thái độ hy sinh vì nhân dân!”

“Cậu! Được, tôi hiểu rồi! Từ ngày mai cậu không cần giặt ga giường của Nhạc Nhạc, đêm nay tôi sẽ chuyển sang ngủ cùng với Nhạc Nhạc, sẽ luôn chú ý nó có tiểu ra không, rồi giúp nó đổi tã. Vậy cậu cũng sẽ không ngại Nhạc Nhạc luôn tiểu ướt ga giường nữa.”

Đại Địa đặt bé con ngồi ở trên đùi mình, lau lau cho bé sữa bị tràn ra tức giận nói.

“Đại Địa , có chuyện gì thì từ từ nói mà.”

Trương Lãng nhanh chóng đem đồ ăn đặt lên bàn, vẻ mặt tươi cười ngồi xổm trước mặt Đại Địa.

“Ha ha, tiểu Nhạc Nhạc, thật đáng yêu nha, tiểu hài tử uống nhiều sữa mới tốt, như vậy mới có thể mau lớn. Ngày mai ba ba mua cho con mười cái ga giường, cho dù con đái dầm đến lúc tốt nghiệp cao trung, ba ba cũng sẽ giúp con giặt ga. Fufufu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.