Một tháng sau.
Sau khi truyền đến hai tiếng
đập cửa, trợ thủ đắc lực của Khấu Đạt - Trần Thừa Khải đẩy cửa mà vào.
“Lão bản, đây là tư liệu ngài
muốn.”
“Vất vả cho cậu.” Khấu Đạt
tiếp nhận tư liệu nói.
“Đây chính là việc tôi nên làm.”
Khấu Đạt gật đầu, cúi đầu lật
xem để bắt tay vào làm việc, đột nhiên phát hiện Trần Thừa Khải vẫn đứng tại
chỗ, giống như có chuyện muốn nói.
“Còn có chuyện gì sao?” Anh
ngẩng đầu lên hỏi.
“Có một việc tôi không biết
có nên nói hay không.” Trần Thừa Khải có chút do dự.
“Chuyện gì? Có chuyện gì cứ
nói thẳng.”
“Tối hôm qua tôi gặp lão bản
nương.”
Khấu Đạt đột nhiên từ chỗ
ngồi đứng lên. “Ở nơi nào?”
Trần Thừa Khải có điểm bị dọa
đến. “Ở chợ đêm.”
“Làm sao ở chợ đêm? Cô ấy có
nhìn thấy cậu không? Có cùng nói chuyện với cậu không? Bộ dáng của cô ấy
thoạt nhìn thế nào? Cậu có biết cô ấy hiện tại nghỉ ngơi ở đâu không?”
Liên tiếp kích động hỏi, làm
cho Trần Thừa Khải có chút kinh ngạc giật mình.
Anh vẫn nghĩ rằng lão bản
đối với lão bản nương không có tình cảm, cho nên lúc trước mới có thể ra bên
ngoài trộm giao bạn gái, muốn gặp ở ngoài, nhưng kết quả dường như không phải
như vậy.
Sau khi lão bản nương rời đi,
lão bản không chỉ có gọi anh đi thí nghiệm bạn gái, khi đối phương lựa chọn
tiền thì bình tĩnh trả tiền xong việc, sau đó cứ như vậy mỗi ngày chuyên chú
làm việc, cảm giác tuyệt không chịu ảnh hưởng, nhưng không ngờ phản ứng hiện
tại lại kịch liệt như thế.
Chỉ có thể nói thế giới cảm
quan của lão bản thật đúng là làm người ta khó có thể nắm lấy a.
“Lão bản nương không có nhìn
thấy tôi, chúng tôi cũng không có nói chuyện với nhau.” Anh trả lời, chỉ thấy
lão bản trong nháy mắt cả người đều nản lòng xuống dưới. “Bất quá lão bản nương
công tác ở đâu, tôi đã xác định.” Anh nhanh chóng bổ sung.
“Công tác ở đâu?” Khấu Đạt
chỉ chớp mắt lại khôi phục tinh thần.
“Ngay tại quán ăn vặt chợ đêm.”
“Cô ấy công tác ở quán ăn
vặt chợ đêm?”
“Vâng.”
Khấu Đạt đột nhiên không nói
gì mà chống đỡ.
“Hôm nay buổi tối cậu có rảnh
không? Có thể mang tôi đi tới đó không?” Anh trầm mặc trong chốc lát mới mở
miệng hỏi.
“Có thể.” Trần Thừa Khải lập
tức gật đầu.
“Cám ơn.”
Anh lắc đầu. “Tôi đi ra ngoài.”
Khấu Đạt trầm mặc vuốt cằm,
Trần Thừa Khải liền im lặng xoay người rời đi.
Cửa phòng đóng lại, văn phòng
khôi phục yên tĩnh lúc trước, Khấu Đạt cũng không còn tâm tình mà công tác.
Cô sao lại công tác ở quán ăn
vặt chợ đêm, muốn công tác đến mấy giờ? Hàng tháng có thể lĩnh bao nhiêu tiền?
Cô... Cô vì sao không chịu cùng anh liên lạc, hơn nữa cắt đứt mọi liên lạc,
không lưu lại bất kì tin tức nào?
Số điện thoại di động thay
đổi, ngay cả đối với người nhà cũng không chịu lộ ra chỗ ở và hành tung của mình,
rõ ràng là đang trốn anh, cô thật sự tuyệt tình như vậy, thật sự không muốn lại
cho anh một cơ hội sao?
Không, anh tuyệt đối không
cho phép cô làm như vậy, tuyệt không!
Một tháng qua, anh bất hạnh
tìm không thấy cô, cho nên mới có thể không đem cô mang về, nhưng là hiện tại
đã khác, chỉ cần cho anh biết ở nơi nào có thể tìm được cô, mặc kệ muốn anh sử
dụng thủ đoạn gì, chỉ cần có thể đem cô giữ ở bên người là tốt rồi.
Huống chi trên tay anh còn có
hé ra vương bài, đó là hai người bọn họ trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng, bởi vì
anh không có cách kí vào đơn ly hôn.
Cô đại khái nằm mơ cũng chưa
nghĩ tới điểm này đi?
Không đúng, có lẽ mẹ cô có
cùng cô đề cập qua chuyện này, cho nên cô mới có thể cố gắng ẩn nấp hành tung
như vậy, ý đồ dùng phương pháp ở riêng này cho đến khi anh quyết định ly hôn.
Cô thật sự là tuyệt tình, nhưng là cũng càng làm cho anh không thể phóng cô ra!
Tóm lại, đối với người phụ nữ
không tham tài, không thương tiền, lại như thế dễ dàng chắp tay đưa anh cho
người ta, làm cho anh không biết vợ anh là đứa ngốc hay tuyệt tình, tuy rằng
cảm thấy có điểm bất đắc dĩ, nhưng anh vẫn hạ quyết tâm rồi, ai cũng đừng nghĩ
thay đổi quyết tâm của anh, ngay cả cô cũng đừng tưởng.
Cho nên bà xã yêu quý, chúng
ta bước đi xem đi, em đời này nhất định chỉ có thể là vợ cùng người yêu của
Khấu Đạt ta, không cần giãy giụa, chuẩn bị đầu hàng đi!
Chợ đêm mùa hè giống như một
cái chợ chiều thật, đều nhanh tưởng chừng nhanh chóng khiến người ta buồn chín.
Nam Thiến ngồi xổm phía sau “Lỗ
thị mặt quán”, giữ cho vòi nước chảy, tuy mồ hôi như mưa, nhưng khách nhân
trong quán ngồi quá tám bàn, cô vừa lau sạch một cái bàn, một cái bàn nữa lại
bẩn. Quán ăn này thật sự làm việc rất kỳ quái, cả ngày lẫn đêm, cũng bởi vậy
cô mới có thể có được cơ hội làm công phần ban đêm này.
Ban ngày có phân chức vị
chính công tác, buổi tối tan tầm lại làm công chợ đêm, cô như vậy thiếu tiền
sao?
Kỳ thật cũng hoàn hảo, cô
chính là không muốn cho chính mình có nhiều thời gian miên man suy nghĩ, hoặc
là nhớ về một người không nên tưởng niệm, mới có thể lại tìm một công tác làm
cho chính mình bận rộn. Mà làm như vậy thật sự không sai, không những kiếm được
tiền, lại có thể giải quyết phiền não, thật sự là xác minh thành ngữ nhất cử
lưỡng tiện.
Không nên nhớ một người nha...
Kỳ thật dù làm việc bận rộn,
vẫn ngẫu nhiên nhớ tới anh, tựa như lúc này.
Mẹ nói anh không gọi điện
thoại đến, muốn cô thoải mái suy nghĩ, có lẽ anh đang xử lý chuyện với người
phụ nữ bên ngoài kia, muốn cô cho anh một chút thời gian... Những lời này nghĩ
cũng biết tất cả đều là vì an ủi cô mà nói.
Nếu anh thật sự có điểm để ý
cô, sẽ không đối với cô chẳng quan tâm.
Nếu anh thật sự có điểm để ý
cô, anh sẽ lựa chọn trấn an cô trước, mà không phải trước đi xử lý chuyện bên
ngoài nữ nhân kia.
Nếu anh thật sự có điểm để ý
cô, khi nhìn thấy cô để lại cho anh đơn ly hôn, nên điên cuồng tìm kiếm cô, mà
không phải qua một tháng, vẫn vô thanh vô tức để cô bên ngoài tự sinh tự diệt.
Nói đến, anh căn bản là không
cần, sự tự nguyện rút lui của cô đối với anh mà nói có lẽ là việc mong còn
không được, anh lại làm sao có thể nhớ tới cô, nhớ rõ cô từng ngắn ngủi xuất
hiện ở cuộc sống, hôn nhân của anh sao?
Anh chắc sẽ tái hôn?
Không, có lẽ anh đã tái hôn,
nếu không ba anh đại khái lại gọi anh đi kết hôn với thiên kim đại tiểu thư nào
đó.
Nhớ ngày đó anh sở dĩ cùng cô
kết hôn, lúc đó chẳng phải vì nguyên nhân này sao? Vì thoát khỏi cha anh cho
anh áp lực đáng ghét, anh ngay cả cô là người qua đường đều có thể không chút
do dự kết hôn vào cửa, hiện tại đã có người trong lòng, có cái gì lý do không
kết hôn đâu?
Có thể cùng người yêu cùng
một chỗ, anh hiện tại hẳn là sống thực vui vẻ đi?
“Nam Thiến.”
Phía sau đột nhiên vang lên
lão bản kêu to, cô vội vàng lau đi nước mắt trên mặt không biết khi nào hạ
xuống, vội vã lên tiếng.
“Dạ.”
“Có người tìm cô.” Lão bản
nói.
Cô sửng sốt một chút, lộ ra
vẻ mặt mù mờ. Có người tìm cô? Điều này sao có thể? Cô chưa cùng một người đề
cập qua, mình làm công buổi tối tại chợ đêm a.
Hoài nghi đứng dậy, cô quay
đầu nhìn xung quanh, hé ra khuôn mặt cô không nghĩ đến nhất - cách nói chính
xác hẳn là, khuôn mặt ba giây trước cô còn muốn liền bỗng nhiên xuất hiện ở
trước mắt.
Khấu... Đạt?
Cô giống như đột nhiên bị
sét đánh, cả người cứng ngắc, cả người đều choáng váng.
“Tiểu dưa hấu.”
Anh mỉm cười hướng chỗ cô, cô
lại giống như bị người ngoài hành tinh xâm nhập, hoàn toàn không thể là chính
mình, cũng không thể động đậy.
Làm sao có thể là anh? Làm
sao có thể là anh?
Anh bộ dáng vẫn như vậy có
hình đẹp mặt, cho dù là tây phục của anh so với mọi người ở đây đi dép lê, mặc
quần áo sơ mi đơn giản, thế nhưng ngay cả cảm giác một chút không hợp nhau hoặc
không được tự nhiên đều không có. Anh luôn có thể tràn ngập tự tin hòa nhập với
các loại hoàn cảnh khác nhau, sau đó lại dễ dàng trở thành đối tượng để mọi
người bội phục, hâm mộ, luôn như vậy.
“Em vừa rồi đang khóc sao?”
Đứng ở trước mặt cô, Khấu Đạt nhìn không chuyển mắt ngóng nhìn cô, ách thanh
hỏi.
Cô lại lần nữa cứng đờ, nhanh
chóng thân thủ lau đi hốc mắt còn sót lại nước mắt. “Tìm tôi có chuyện gì?”
Thanh âm lãnh đạm.
“Như thế nào mới một thời
gian không thấy, em liền gầy đi như vậy? Em quả nhiên không thích hợp rời anh
đi.” Anh lẳng lặng nhìn cô, đột nhiên muốn thân thủ chạm vào hai má của cô.
Nam Thiến giống như bị nóng
đến, đột nhiên lùi về phía sau.
Tay anh đứng ở giữa không
trung, có điểm xấu hổ, tự giễu cười, sau đó chế nhạo mình. “Xem ra anh ở trong
lòng em thật sự bị cự tuyệt hoàn toàn, đúng hay không? Thật sự là trừng phạt
đúng tội.”
Nam Thiến không biết nên nói
cái gì, chỉ muốn biết...
“Anh tìm tôi có chuyện gì?
Tôi còn phải làm việc, nếu có thể, mời anh nói ngắn gọn.” Cô rũ mắt, không nghĩ
xem muốn khẳng định từ trước đến nay vẫn là anh có thể làm cho cô khi đêm dài
tĩnh lặng mà thương tâm rơi lệ.
“Chuyện rất quan trọng.” Anh
trả lời, sau lại không có câu dưới.
“Chuyện gì rất quan trọng?”
Anh trầm mặc làm cho cô không thể không giương mắt nhìn anh.
“Mang bà xã trốn đi về nhà.”
Anh không chuyển mắt nhìn cô, lấy ngữ khí nghiêm trang trả lời.
Cô khinh sợ run một chút,
trong nháy mắt đầu trống rỗng.
Những lời này là ý tứ gì?
Mang bà xã trốn đi về nhà? Bà xã của anh nói là chỉ cô sao?
Không, điều này sao có thể?
Người anh yêu cũng không phải là cô, tìm cô trở về làm cái gì? Huống chi bọn họ
đã ly hôn, cô đã sớm không phải vợ của anh, vợ trong miệng anh hẳn là đối tượng
anh tái hôn đi.
“Cô ấy rời nhà trốn đi, anh
tìm đến tôi làm gì? Tôi lại không biết cô ấy.” Nhịn xuống tâm đau như dao cắt,
cô bắt buộc chính mình bình tĩnh đối mặt.
“Em biết cô ấy.”
“Tôi biết cô ấy?” Nam Thiến
đột nhiên ngây người. Đối tượng anh gặp ở ngoài chẳng lẽ là người cô biết? Cô
cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới loại sự tình này, bọn họ làm sao có thể đối
xử với cô như vậy?
“Tên cô ấy là Nam Thiến.”
Lại là ngẩn ngơ, cô kinh ngạc
nhìn anh, liều mình suy tư về lời anh nói có ý tứ gì, nhưng đầu đột nhiên không
nghe lời.
“Anh thực có lỗi.” Anh nói.
Cô không nói gì.
“Một tháng qua, anh luôn luôn
tìm em.”
“Gạt người.” Cô quay đầu sang
một bên.
Anh lại không muốn cô không
nhìn anh, bá đạo nâng cằm của cô lên. “Anh không có lừa em, mẹ em có thể chứng
minh lời anh nói là thật.”
“Mẹ tôi nói anh không tìm tôi.”
“Cái gì?” Khấu Đạt sợ hãi
kinh ngạc kêu lên.
“Mẹ tôi nói anh không đi tìm
tôi, mẹ sẽ không gạt tôi.” Nam Thiến nói thực xác định.
Khó có thể tin sanh đại hai
mắt, anh cứng họng thiếu chút nữa nói không nên lời. “Mẹ em thật sự nói với em
như vậy?”
“Đúng.”
“Cho nên kỳ thật mẹ em vẫn
đều biết một tháng qua em ở đâu, có phải hay không?”
“Đương nhiên.”
“Đáng chết!” Khấu Đạt nhịn
không được thấp rủa một tiếng, thiếu chút nữa không bật thốt lên mắng ra một
chuỗi phấn khích ba chữ kinh.
Anh bị mẹ vợ đùa giỡn! Ngu
ngốc ngu xuẩn bị đùa giỡn một tháng cũng không biết! Hồi tưởng qua một tháng
này trải qua lo lắng cùng sầu lo, anh nhịn không được lại mắng một tiếng. “Đáng
giận!”
Nam Thiến vẻ mặt nghi hoặc
nhìn anh.
“Một tháng qua anh vẫn đều
tìm em, một tuần ít nhất gọi điện hai lần đến nhà em, hướng mẹ em hỏi tung
tích của em, anh có liên lạc ghi lại có thể làm chứng.” Anh lấy thái độ vô
cùng thật sự mà nghiêm túc nói với cô.
Nam Thiến hoài nghi nhìn anh.
Khấu Đạt lấy di động ra từ
trong túi, tìm ra thông tin điện thoại gần nhất ghi lại đã gọi đưa cho cô.
Cô chần chờ tiếp nhận vừa
thấy, chỉ thấy quả nhiên có cuộc gọi tới nhà mẹ, hơn nữa số lần vượt qua mười,
lần gần nhất là ba giờ ngày hôm qua, mà tối hôm qua khi cô cùng mẹ nói chuyện
điện thoại, mẹ còn nói cho cô anh vẫn như cũ không có gọi điện thoại đến.
Mẹ vì sao muốn nói lừa gạt
cô?
Không, chuyện này cô còn có
thể hỏi mẹ sau, cô hiện tại muốn biết, anh muốn làm cái gì?
“Tôi và anh đã ly hôn...” Cô
mở miệng, lại bị anh đánh gãy.
“Anh không có ký tên.” Anh
nói.
Nam Thiến có chút ngây dại. “Anh...
không ký tên?”
“Không có.”
“Vì sao?” Cô thốt lên. “Anh không
phải đã có người trong lòng, có đối tượng kết giao sao? Nếu lưỡng tình tương
duyệt, vì sao không kết hôn? Hay là tôi lúc trước viết đơn ly hôn viết thiếu
cái gì, khiến cho chúng ta ly hôn không có hiệu quả, làm cho các ngươi không
thể thuận lợi kết hôn? Nếu là như vậy, tôi có thể một lần nữa ký một tờ khác
cho anh.”
“Em thật là ngốc.” Anh đột
nhiên lớn tiếng mắng.
“Cái gì?!”
“Em thật là ngốc.” Anh còn nói
lại lần nữa. “Cho nên anh quyết định, về sau biệt danh của em không phải tiểu
dưa hấu, từ hôm nay trở đi đổi thành đại ngốc, như vậy định rồi.”
Cái gì? Nam Thiến ngơ ngác
nhìn anh, mày nhướng cao, hoàn toàn không hiểu gì. Anh rốt cuộc đang nói bậy bạ
cái gì nha?
“Đi thôi, về nhà.” Anh đột
nhiên dắt tay cô.
Cô chấn động một chút, muốn
rút tay về, anh lại kiên định nắm chặt, khí thế có chết cũng không buông tay.
“Khấu Đạt...”
“Gọi anh ông xã.”
“Học trưởng...”
“Gọi anh là ông xã.”
Nam Thiến nhắm mắt lại, miễn
cho chính mình nhịn không được đánh một quyền trên mặt anh, hoặc là lên tiếng
thét chói tai. Anh làm sao có thể da mặt dày như vậy, phản bội hôn nhân bọn họ,
cô đã tức giận đệ ra đơn ly hôn, còn dám luôn mồm muốn cô gọi anh là chồng?
“Mời anh buông tay, tôi còn
có công việc phải làm.” Cô mở mắt ra, lạnh lùng mở miệng.
“Công việc này không thích hợp
với em, đừng làm, hơn nữa em cũng không cần làm việc.” Anh không hề bị ảnh
hưởng bởi sự lạnh lùng của cô, vẫn nắm chặt tay cô, ngữ khí ôn nhu.
“Không cần làm việc muốn tôi
ăn không khí sao?”
“Đùa giỡn cái gì, em có biết
em hiện tại là phú bà có giá trị vài trăm ngàn?”
“Chuyện đáng cười lắm.” Cô
ngoài cười nhưng trong không cười lãnh trừng anh liếc mắt một cái.
“Anh không phải nói giỡn với
em.” Anh còn thật sự nói. “Tài sản của anh có một nửa đã chuyển thành danh nghĩa
của em, còn lại một nửa đang lục tục dời đi.”
Nam Thiến có điểm bị dọa đến,
nhưng lại nghĩ, chuyện này căn bản là không có khả năng. Anh không có chuyện gì
sao đột nhiên làm như vậy, chỉ vì vãn hồi cô sao? Anh không phải không biết anh
biết, tiền cho tới bây giờ không phải là thứ có thể tác động tới cô.
“Tôi muốn quay lại làm việc,
không thời gian cùng anh nói giỡn, mời anh buông tay.”
Anh thất bại thở dài. “Em như
thế nào mới tin là anh không nói giỡn?”
“Được, vậy anh trả lời tôi,
anh không có việc gì đem tài sản chuyển đến danh nghĩa của tôi làm cái gì?”
Anh lập tức chính sắc mà
chống đỡ. “Vì chứng tỏ anh đối với em là thật sự.”
“Tình cảm không thể dùng
tiền để cân nhắc.”
“Điểm ấy anh so với ai khác
đều hiểu được.”
Rút tay về, hai tay cô
khoanh trước ngực, không cho anh lại có cơ hội động thủ động cước. “Nếu hiểu
được, nên biết làm như vậy là uổng phí khí lực, tôi căn bản sẽ không bởi vì anh
cho tôi bao nhiêu tiền, liền tin tưởng anh đối với tình cảm của tôi có phải
thật sự hay không.”
“Anh biết, nhưng mẹ em lại
tin tưởng.”
“Mẹ tôi?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến,
di động Nam Thiến đặt ở trong túi tiền bỗng nhiên vang lên, tiếng chuông báo
làm cho cô nghe thanh đoán người, cho dù chưa đưa điện thoại di động trong túi
tiền lấy ra nữa, cũng có thể biết là ai gọi điện tới.
Cô xem Khấu Đạt liếc mắt một
cái, lấy ra di động tới đón nghe.
“Alo?”
“Còn làm việc ư?” Nam mẫu
hỏi.
“Vâng, mẹ.”
Nghe thấy xưng hô của cô,
Khấu Đạt nháy mắt nhướng mày. Mẹ vợ quả nhiên đem anh lừa thật thảm nha, nói
với anh Nam Thiến tuy rằng ngẫu nhiên gọi điện thoại về nhà, nhưng đều là dùng
điện thoại công cộng, cho nên không có biện pháp liên lạc với cô, mà anh thế
nhưng rất tin không nghi ngờ, thật sự là cái đại ngu ngốc!
“Mẹ, anh vẫn không có gọi
điện thoại tới sao?” Nam Thiến ý định thử.
Người kia quả nhiên không
chút do dự trả lời. “Không có.”
“Mẹ, vì sao muốn gạt con?”
Nam Thiến trầm mặc một chút, mới hoãn thanh mở miệng.
“Là nó tìm được con, hay con
đi tìm nó?” Nam mẫu bình tĩnh hỏi, một chút kinh hoảng bởi nói dối bị vạch
trần đều không có.
“Anh ấy tìm được con.”
Bà cười. “Cừ thật, mẹ còn
nghĩ phải mất mấy tháng.”
“Mẹ, mẹ vì sao muốn làm như
vậy?” Nam Thiến nhịn không được đề cao thanh âm.
“Đương nhiên là vì muốn trừng
phạt nó nha.”
Còn con đâu? Nam Thiến khổ
không nói nổi ở trong lòng hỏi. Trời biết một tháng qua, hàng ngày cô cơ hồ đều
lấy nước mắt lau mặt, mẹ trừng phạt anh phía trước, vì sao không nghĩ tới cô
cũng có khả năng chịu khổ theo?
“Tiểu Thiến, đừng trách mẹ
lừa con, cá tính của con rất dễ nói chuyện, cho nên mẹ mới phải ra mặt giúp con
cho nó một chút trừng phạt, nếu không con dễ dàng như vậy tha thứ cho nó, nó sẽ
không học được bài học gì.” Nam mẫu còn thật sự nói với cô.
Nam Thiến không nói gì mà
chống đỡ, chỉ có thể nói: “Con đã biết.”
“Còn có một việc.” Nam mẫu
còn nói. “Mẹ muốn nó đem tài sản trên danh nghĩa của nó dời đi một nửa trên
danh nghĩa của con, đây là một phương thức bảo đảm tương lai của con, con cũng
không nên ngây ngốc lại cự tuyệt, nghe không?”
Cô lại lần nữa không nói gì.
“Tiểu Thiến, con có nghe mẹ nói
không?” Trầm mặc của cô làm cho nam mẫu vội vàng thúc giục.
“Nghe thấy được.” Cô thở dài.
“Nghe thấy được trả lời a.” Nam
mẫu lo lắng dạy dỗ con gái. “Tốt lắm, nếu nó đã tìm được con, công việc buổi
tối con liền bỏ đi, mẹ thật sự là thực lo lắng thân thể của con không chịu được.”
“Con sẽ lo lắng.” Cô nói.
“Được rồi, chính con châm
chước đi. Không có việc gì, mẹ muốn gác điện thoại?”
“Dạ, bye bye.”
Cắt đứt điện thoại xong, cô
đột nhiên không biết nên như thế nào đối mặt với người đàn ông trước mắt, nhưng
là anh sớm chờ ở một bên, muốn vì thành tín của mình đòi lại công đạo.
“Anh không có lừa em đi?” Anh
vội vàng nói.
“Thực xin lỗi.” Cô không biết
nên nói cái gì, chỉ có thể giải thích.
Anh lại lắc đầu. “Không có
thành ý.”
Nam Thiến nhịn không được mở
to hai mắt. Không có thành ý? Anh dám nói như vậy?! Cô chẳng qua là hoài nghi lời
nói của anh mà thôi, nói một câu giải thích đã thực rất giỏi, anh lại dám nói
cô không có thành ý!
Nếu cái này gọi là không có
thành ý, như vậy còn anh? Anh phản bội hôn nhân bọn họ, hại cô thương tâm muốn
chết chảy không biết bao nhiêu nước mắt, cô muốn nhìn anh có nhiều thành ý!
“Nói tôi không thành ý, vậy
còn anh?” Cô nheo mắt lại chất vấn anh.
“Anh như thế nào?”
Trầm mặc không nói nhìn anh,
biểu tình vẻ mặt “anh nói xem”, sau đó chỉ thấy anh chậm rãi lộ ra bộ dáng bừng
tỉnh đại ngộ, còn gật gật đầu.
“Anh đã biết.” Anh gợi lên
vui vẻ cười.
Còn muốn hỏi không hiểu anh
biết cái gì, không nghĩ tới giây tiếp theo anh liền đột nhiên đem cô kéo vào
trong lòng, cúi đầu hôn trụ cô.