Gian Khách

Chương 122: Q.2 - Chương 122: Ánh đao ở Hổ Sơn Đạo (Trung)






Ngoại ô thành phố Vọng Đô có núi Hổ Sơn.

Hổ Sơn Đạo là con đường lên núi Hổ Sơn. Đường núi gồ ghề không bằng phẳng, độ dốc lớn nhưng lại không hiểm trở. Dựa vào thế núi này, bình thường là một trường đua để các nhóm đua xe thi tốc độ. Tiếng mô tơ gầm vang thường thấy, người qua nơi này thường gặp nguy hiểm, vì vậy người dân ở Vọng Đô thường tránh xa nơi này. Có lẽ cũng chỉ có Hứa Nhạc, một anh nhà quê mới định cư ở đây không lâu, mới lựa chọn con đường này để đi.

Đường núi kéo dài lên phía trên. Giống như viền của một chiếc bánh ngọt chocolate, uốn quanh từng vòng.

Phác Chí Hạo từ lúc mới bắt đầu, cũng vẫn luôn đứng trên ven đường núi tầng thứ hai, tầm nhìn xuyên qua đám cây xanh dưới chân vách núi, trông về trận xung đột vừa rồi ở lối vào Hổ Sơn Đạo.

Thế lực đứng sau lưng hắn muốn răn đe Hứa Nhạc có rất nhiều cách, nhưng cách làm chính diện lại quá chậm, họ không thể tiếp tục đợi, cho nên đã lựa chọn một cách thẳng tay nhất. Nhưng hắn lại không muốn để Hứa Nhạc chết, một mặt là suy nghĩ lợi ích xuất phát từ bản thân hắn. Hắn có thể cố gắng kiềm nén sự đố kỵ của mình. Một mặt khác cũng là vì lời dặn dò của con người thế lực trẻ của Lợi Gia kia.

Hắn tin rằng đám công tử bột vừa có được tin tức kia cũng nhất định sẽ biết chừng mực. Dù gì dưới quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, nếu như ở ngay Thủ đô mà xuất hiện một vụ án giết người mang tính hung hiểm, thì những bậc cha chú của bọn họ cũng không dễ dàng gì để thu dọn chiến trường.

Có lẽ chỉ cần đánh gãy chân, nằm trong bệnh viện vài tháng là ổn. Phác Chí Hạo khẽ vuốt mái tóc rối bù của mình, trong gió đêm như vậy mà lặng yên suy nghĩ, trên nét mặt cũng không biểu lộ chút thông cảm nào, có chăng chỉ là sự hững hờ. Cái gã tên là Hứa Nhạc ấy nằm bệnh viện mấy tháng, vậy sẽ không thể nào ảnh hưởng đến kế hoạch mà thực ra chính bản thân hắn cũng không hiểu rõ là gì.

Mái tóc vàng tung bay trong gió, giống như những bông hoa đang phất phơ trong rừng núi. Chiếc xe sớm đã tắt động cơ, hắn tin rằng người phía dưới kia sẽ không phát hiện ra mình.

Trong làn gió xuân ban đêm dịu nhẹ, Phác Chí Hạo lặng lẽ đứng nhìn vở kịch hay phía dưới vách núi. Hắn cảm thấy yên lòng khi nhìn thấy sự chuẩn bị của đám công tử bột kia. Lúc này, hắn đã tin vào phán đoán của Lợi Đại thiếu gia, trong Liên Bang sao lại có người trẻ tuổi nào có sức chiến đấu như Lý Cuồng Nhân.

Nhưng trong giây phút ánh dao sáng loáng vụt lóe ấy, biểu hiện trên nét mặt của hắn chợt thay đổi, kinh ngạc nhìn Hứa Nhạc đánh gục một đám cận vệ với tốc độ nhanh như chớp.

Phác Chí Hạo rất rõ, đám công tử bột kia chỉ là phế vật, nhưng những cận vệ mà gia đình họ dùng số tiền lớn để thuê mời lại là những cao thủ thật sự. Trong lần tiếp xúc sơ mấy ngày trước, Lợi Đại thiếu gia đã sắc bén chỉ ra, những cận vệ này có lẽ đều là lính Đặc chủng giải ngũ của Quân Khu.

Chỉ là đám cận vệ nhìn trông có vẻ âm hiểm kia, tại sao lại không thể địch lại Hứa Nhạc? Phác Chí Hạo ngay lập tức cảm thấy lạnh người.

Ánh đao dưới vách núi, ánh đao vừa hạ xuống đã quay trở về tĩnh lặng… Phác Chí Hạo lờ mờ cảm giác thấy gã Thiếu Úy tên Hứa Nhạc này đang vô thức nhìn mình. Ánh mắt sắc lạnh như phi đao ấy khiến hắn phải khẽ rùng mình một cái, không còn dám nhìn cuộc chiến nữa. Xoay người đi về chiếc xe của mình.

Nếu tiếp tục ở nơi này thì thật nguy hiểm.

Những cận vệ của đám công tử này đều là cao thủ. Tuy rằng sức lực không giống nhau, vũ khí cũng mỗi người một khác, nhưng bản chất đều hiển hiện ra một sức mạnh hiểm độc khiến người khác phải khiếp sợ.

Trong cuộc hỗn chiến, sau lưng Hứa Nhạc đã bị trúng một thanh dao găm quân dụng nguy hiểm, chiếc áo quân phục màu xanh sậm bị rách ra một đường, da thịt sau lưng cũng bị kéo thành một vệt lớn, thịt lồi ra ngoài, máu bắt đầu rỉ ra. Tuy rằng bị thương không nặng, nhưng nhìn lại trông rất đáng sợ.

Chiến đấu đến lúc này, hắn vẫn luôn đứng vững trên mặt đất xi măng không hề xê dịch, giống như một gốc cây cổ thụ đã bám rễ sâu vào mặt đất, đem tất cả sức mạnh truyền đến thân hắn, khiến mỗi lần hắn ra tay, đều trở nên vô cùng hung hãn và chuẩn xác.

Một tiếng khô khan vang lên, một chân của Hứa Nhạc đang dẫm lên cổ tay của một tên cận vệ, đạp gãy thẳng cổ tay của người này.

Trên đùi của gã cận vệ này đã bị chém một nhát dao, hắn nằm gục trên vũng máu mà vẫn không bỏ cuộc… Nhưng Hứa Nhạc đã không cho hắn cơ hội để đánh lén.

Cùng lúc khi nhấc chân lên, Hứa Nhạc tay nắm chặt thanh đao, vung ra như một chiếc roi lớn, mạnh mẽ chính xác đập trúng vào mặt của tên công tử đang gần mình nhất.

Cái hắn dùng chỉ là sống dao, một nhát vừa chém xuống. nửa khuôn mặt của tên công tử đó đã rách toạc. mấy chiếc răng lẫn trong máu phun ra, khuôn mặt hống hách ngang tàng lúc đầu, hiện chỉ còn lại một sự hoang mang, đau khổ và sợ hãi.

Hoang mang là vì những thanh niên trẻ này đã quen với thói hống hách trong Liên Bang, nhất thời vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình, tại sao những cận vệ ưu tú của mình đang ngã gục xuống vũng máu từng người một.

- Cút.

Lối vào Hổ Sơn Đạo trong đêm, gã Thiếu Úy trẻ tay cầm chặt đao, lưỡi đao còn dính máu… Từ khi bị đoàn xe vây chặn đến lúc này, hắn vẫn luôn giữ im lặng, cuối cùng đã nói ra một chữ này.

Đám công tử bột kia cũng không ngu dốt gì, những vết đao thảm thương trên người các cận vệ kia đã nói rõ quá nhiều chuyện. Phản ứng của họ cực nhanh, biết đêm nay mình đã phạm một lỗi sai lớn, không để lại một câu vãn hồi lại thể diện nào, nhanh chóng đỡ lấy những cận vệ trên mặt đất rồi trở về trong những chiếc xe thể thao của mình.

Xã hội Liên Bang chính là như vậy, khi thực lực chênh lệch quá lớn thì nói gì cũng vô ích. Đám thanh niên ấy cuối cùng cũng không bỏ lại những cận vệ của mình, đã có thể coi là khá bình tĩnh. Chỉ có điều sắc mặt tái nhợt và cơ thể đang run rẩy của họ đã lộ ra cảm xúc thật sự của họ dưới lưỡi đao của Hứa Nhạc.

Hứa Nhạc không còn để ý đến đám người này, tuy rằng sau lưng hắn đang đau nhức, nhưng hắn biết rõ, đám người này chỉ là những thanh đao bị người khác lợi dụng. Nhân vật thật sự đang trốn ở phía sau… Không… là trốn ở phía trên.

Hắn xoay người lại, ngước đầu nhìn vào bóng tối phía trên vách núi.

Vừa rồi khi dừng xe. Hệ thống máy tính Lôi Đạt trong chiếc ô tô màu đen phân tích, đã hiển thị ra trên màn hình, phía trên đường núi có một chiếc xe… Mãi đến lúc này, chiếc xe ấy vẫn chưa rời đi, rất rõ ràng, chủ nhân của chiếc xe ấy, vẫn đang lạnh lùng theo dõi cảnh ở chỗ này.

Hứa Nhạc cởi áo… Sự cọ xát của máu thịt với vải áo dính vào sau lưng khiến hắn vô cùng nhức nhối. Hắn nhíu mày lại, phát hiện Trâu Úc vẫn đang trong chiếc ô tô màu đen đang ngây người nhìn hắn.

Hắn vứt chiếc áo quân phục ra ngoài, che lên kính cửa của chiếc ô tô màu đen. Hắn không muốn một sản phụ nhìn thấy những tàn dư máu thịt và vũng máu trên nền đất xi măng kia.

Khi chiếc áo quân phục vẫn đang bay trong gió, Hứa Nhạc đã xông đến chỗ vách núi kia.

Luồng khí nóng quen thuộc sớm đã lan ra chảy vào tứ chi hắn, tạo ra một sức mạnh vô cùng lớn, khiến tốc độ phát động của hắn lại kinh hồn như vậy… Trên mặt đất xi măng chỉ thấy một làn khói bụi cuộn lên.

Trâu Úc sững sờ chợt quay đầu lại, nhìn thấy Hứa Nhạc đang mặc một chiếc áo màu trắng giống như một con thú dữ, vút một tiếng đã xuyên qua bụi cây bên đường cao tốc đâm vào lùm cây ở vách núi.

Loáng thoáng nhìn thấy lùm cây ở vách núi lay động một hồi, một bóng người bật lên với một tốc độ ghê hồn, lao lên vách núi theo một đường thẳng đứng… Tốc độ nhanh đến mức khó có thể tưởng tượng.

Hai tay Trâu Úc chống trên mặt kính cửa sổ của chiếc ô tô màu đen, hai mắt trợn tròn ngây người nhìn theo cảnh này.

Nàng từ nhỏ đã lớn lên trong Đại khu Tổng căn cứ địa của Quân Khu III, những quân nhân mà đời này đã gặp qua, còn nhiều hơn người dân Liên Bang nhìn thấy trên TV. Nàng cũng biết Quân đội Liên Bang có những người lính tinh nhuệ có năng lực khủng khiếp, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy sự huấn luyện của họ… Nhưng nàng chưa từng tưởng tượng ra, trên thế giới này, lại có người có thể leo vách núi như đi đường bằng, lại dẻo dai, linh hoạt như một con mãnh thú, hung dữ xông lên với tốc độ chóng mặt. Sống cùng Hứa Nhạc lâu như vậy, Trâu Úc tự nhận mình rất hiểu con người này… Hơn nữa nàng có thể phán đoán ra một cách chính xác rằng, chàng trai trẻ này trong tương lai chắc chắn sẽ khiến cho rất nhiều người trong Liên Bang phải liếc mắt nhìn… Nhưng nàng nói thế nào cũng không thể ngờ được, sức mạnh chiến đấu mà Hứa Nhạc đã bộc lộ ra ngày hôm nay, còn mạnh mẽ đến mức này.

Tình tiết bên trong sự kiện Sân vận động Lâm Hải Châu vẫn luôn bị phong tỏa, Trâu Úc lúc này mới hiểu ra, tại sao Thái Tử ca ca lại nói Hứa Nhạc đã cứu mạng mình.

Khi ở Đại khu Đông Lâm, dãy tường điện tử trải dài không biết bao nhiêu cây số, dưới quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, dưới sự bảo vệ của quang huy Hiến Chương, trong mắt Hứa Nhạc, cũng chỉ là một số chướng ngại gây khó khăn nhỏ. Huống hồ hiện tại cũng chỉ là một vách núi, tuy rằng rất dốc, nhưng vẫn có thể đạp chân lên.

Hứa Nhạc đặt chân ở sườn núi, mỗi bước chân trên đá đều trầm ổn, bởi vì trầm ổn mới có thể đảm bảo được tốc độ và mức độ chính xác cao nhất. Mỗi bước chân hắn đạp xuống đều rất có lực, nhưng mỗi bước lại tạo ra một lực phản chấn khi tiếp xúc với vách núi, điều này lại khiến cho vết thương sau lưng hắn nhức nhối thêm một phần.

Càng đau hắn lại càng phẫn nộ, trong lòng lại càng lạnh băng, nét mặt ngày càng điềm tĩnh. Từ Đại khu Đông Lâm trốn đến Thủ đô Tinh Quyển, một mình lưu lạc, quá khứ phải quên sạch, bạn gái hóa thành mây khói, bạn tốt chạy trốn ở xa vạn dặm, chỉ để lại một sản phụ… Tất cả những hồi ức khó có thể quên và áp lực dồn nén trong hai năm nay, cùng sự nhức nhối của vết thương… cuối cùng đã biến thành một lửa giận đang bạo phát.

Hắn tự nhận mình là một người nhu hòa, nhưng sự bất công trong Liên Bang nhiều không kể xiết, không cách nào giải thoát với hiện thực quanh mình. Giáo sư Trầm Lão đã chết, những nhân vật máu mặt trên cao ấy lại muốn đoạt lấy những thứ không thuộc về họ. Đêm nay, thậm chí có người còn muốn ám sát mình.

Mãi đến hôm nay, Hứa Nhạc vẫn cho rằng mình là một nhân vật nhỏ bé trong Liên Bang. Nhưng nhân vật nhỏ bé một khi bị chọc giận, vẫn đáng sợ. Liên Bang có một câu ngạn ngữ: Thất phu một khi nổi giận, Quân vương cũng phải đổ máu.

Người mạnh nhất trong Liên Bang ngày nay cũng chính tên là Thất Phu.

Mấy cành gai nhọn của bụi cây trên triền dốc đâm vào phần da thịt cánh tay lỏa lồ bên ngoài cơ thể hắn, nhưng biểu tình của Hứa Nhạc cũng không có chút động dung nào. Hắn một chân đạp mạnh lên đường lớn trên sườn núi, bay thẳng đến chỗ chiếc xe việt dã đang khởi động máy chuẩn bị vọt đi…

Sức mạnh trong cơ thể chớp mắt đã bùng nổ. Từng cơ thịt trong đôi chân hắn bắt đầu rung động. Sau chốc lát, hắn đã xông đến bên cạnh cửa của chiếc xe việt dã, không nói nhiều, thanh đao đã nghiêng xuống đâm tới.

Một chuỗi tiếng ken két nghe ghê răng vang lên, trong những tia lửa do kim loại ma sát, vang vọng khắp cả khu Hổ Sơn Đạo yên ắng quạnh hiu.

Thanh đao dài Hứa Nhạc đang cầm chắc trong tay trước lúc cửa xe đóng lại đã đâm đến một cách chuẩn xác. Sự ma sát mạnh giữa thanh đao và cánh cửa xe cuối cùng cũng khiến cánh cửa không thể đóng lại, hơn nữa còn bị bật ra.

Kít~~

Hứa Nhạc im lặng không nói lời nào, lưỡi đao đâm thẳng vào vị trí ghế bên chỗ tài xế của chiếc xe việt dã. Lưỡi dao rạch nát lớp vỏ plastics độ bền cao, đâm xuyên vào hệ thống điện tử phức tạp… Theo những tia lửa điện bắn ra, đã phá hủy thành công hệ thống khởi động của chiếc xe việt dã.

Hắn là một Cơ Giáp Sư thiên tài, trong tiệm sửa chữa ở đường Hương Lan Đại khu Đông Lâm, hắn cũng đã từng sửa xe hơi. Bản thân hắn hiện tại, ngay cả robot còn đối phó được, huống chi là một chiếc xe việt dã bình thường.

Hệ thống khởi động đã bị hủy, chiếc xe việt dã đã không thể nào khởi động để trốn chạy. Phác Chí Hạo đang ngồi ở ghế lái xe, ngây người nhìn lưỡi dao lạnh buốt chỉ cách đùi mình 10 cm. Tay trái hắn đang cầm lái, tay phải đang cầm chìa khóa chuẩn bị khởi động xe. Đồng thời là sự run rẩy nhanh chóng không thể khống chế xuất hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.