Trong lần bắt tay mang tính chất lịch sử toàn Liên Bang này, bên phía Phiến Quân đã tiếp nhận những kế hoạch hòa bình mà bên phía Chính phủ đã đề ra. Lãnh tụ Nam Thủy cự tuyệt lời đề nghị tiến vào ủy Ban Quản Lý Liên Bang, trở thành Chủ Tịch Quốc Hội Danh Dự. Thậm chí ngay cả lời đề nghị cực kỳ khẳng khái của Phó Tổng Thống Bái Luân tiên sinh, đề cử ông thay thế vị trí Phó Tổng Thống, ông cũng lãnh đạm cự tuyệt. Ông ta lựa chọn sau khi quá trình đàm phán chấm dứt tốt đẹp, sẽ quay về Thanh Long Sơn ẩn cư. Hơn nữa bên phía Phiến Quân cũng chấp nhận một bộ phận quân lực Phiến Quân cũng sẽ cải biên thành Quân đội Chính phủ.
Bộ phận quân lực của Phiến Quân này lập tức sẽ gia nhập vào Quân Khu I, trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới, sẽ được điều đến tiền tuyến Đại khu Tây Lâm. Lãnh tụ Nam Thủy cùng với ủy Ban Quản Lý Phiến Quân kiên định cho rằng, chỉ có như vậy mới có thể hướng đến cả Liên Bang mà khẳng định chính xác một điều rằng, Thanh Long Sơn nguyện ý tiến hành hòa giải với Chính phủ. Điều này cũng không phải bởi vì lo lắng về các vấn đề lợi ích chính trị phía sau, mà chỉ là vì lo lắng vấn đề đám người Đế Quốc tiến hành những hành động xâm lược huyết tinh tàn bạo. Đây rò ràng cũng không phải là vấn đề nói miệng, cho dù bên phía Chính phủ có viện lý do gì mà thoái thác, bọn họ cũng sẽ lập tức tiến hành.
0O0
Hoàn toàn bất đồng với sự kiện Tổng tuyển cử Tổng Thống Liên Bang năm rồi, Hứa Nhạc đối với những biến ảo chính trị xảy ra trong tầng lớp thượng tầng Liên Bang lần này không hay biết chút gì cả. Trong khoảng thời gian những sự kiện này diễn ra, hắn mãi bị nhốt trong ngục tối Tổ Hồ Ly, đến nhà giam Khuynh Thành, hoặc trầm mình trong mấy buổi huấn luyện robot MX trong căn cứ huấn luyện. Hôm nay sở dĩ hắn chạy đến ngồi trên Quảng trường Hiến Chương này, chính là bởi vì hắn đang chờ đợi một cái tin tức tốt mà hắn đã sớm mong đợi từ rất lâu rồi.
Thông qua kỳ huấn luyện quân nhân sĩ quan trước đây cùng với kỳ thao diễn quân sự lần trước, Hứa Nhạc đã hướng về phía thượng tầng Chính phủ Liên Bang chứng minh giá trị tồn tại của bản thân mình. Có một số ban ngành liên quan trước đây từng chấp nhất từ chối sự thỉnh cầu của hắn, lúc này cũng đã thay đổi thái độ. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn chính là tình thế chính trị Liên Bang hiện tại đã hoàn toàn thay đổi, khác với trước đây. Bên phía Dinh thự Tổng Thống rốt cuộc cũng đã phát ra văn kiện có chứa đồng thời chữ ký của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ, Bộ Trưởng Bộ Tư Pháp cùng với Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng.
Biển người ở phía trước tòa nhà Nghị Viện cũng đã cực kỳ cuồng nhiệt, trên Quảng trường Hiến Chương ngược lại hơi có chút bình lặng và tĩnh mịch. Hứa Nhạc nheo mắt lại nhìn chằm chằm về phía những hình ảnh được truyền hình trực tiếp trên màn hình lớn trên quảng trường, thanh âm tiếng vỗ tay như sấm rền cùng với những lời nói kiên định mạnh mẽ của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đang phát biểu trước công chúng.
Một chiếc xe quân dụng màu xanh lục nhạt chợt từ phía Tây quảng trường chậm chậm chạy lại. Đến vị trí trước mặt của Hứa Nhạc khoảng hơn 20 thước thì mới dừng lại, chính xác là nó cũng không cách nào chạy thêm được chút nào nữa, bởi vì chẳng biết từ khi nào từ một góc của Quảng trường Hiến Chương đột nhiên xuất hiện một đám nam nhân tướng tá trầm ổn lực lưỡng đứng ngăn ở phía trước mặt của Hứa Nhạc, ngăn cản hoàn toàn chiếc xe quân dụng kia trước mặt hắn.
Ngay khi xuống khỏi máy bay quân dụng, bắt đầu kỳ nghỉ ngơi hiếm có, Tiểu đội 7 đã để lại 6 gã nhân viên chiến đấu ở lại bên người của Hứa Nhạc xem như là các nhân viên cận vệ cho hắn. Tuy rằng Hứa Nhạc là Chủ quản cao cấp nhất của Tiểu đội 7, thế nhưng sự an bày như thế này của Bộ Quốc Phòng lại vẫn như cũ khiến cho người ta có chút giật mình. Mấy gã hán tử hiện tại đang ngăn cản chiếc xe quân dụng đúng là những thành viên võ trang của Tiểu đội 7, dưới sự dẫn đầu của Hùng Lâm Tuyền.
Thiếu Tá Lan Hiểu Long hiện tại đang đứng sau lưng Hứa Nhạc, hắn liếc mắt nhìn về phía Hùng Lâm Tuyền đang thủ thế bên kia, thoáng gật đầu một chút, sau đó quay sang nói khẽ bên tai Hứa Nhạc:
- Không có vấn đề gì.
Hứa Nhạc lắc lắc đầu, hướng về phía chiếc xe quân dụng kia mà đi tới, nói:
- Lệnh đặc xá cũng đã được đưa ra. Bên phía Chính phủ nói thế nào cũng không có khả năng xuất ngôn phản ngữ. Hơn nữa cho dù bọn họ có muốn đổi ý đi chăng nữa, cũng không thế nào dám đùa giỡn với tôi.
- Đây là mệnh lệnh của Bộ Quốc Phòng. Sự an toàn của anh chính là nhiệm vụ quan trọng của chúng tôi.
Lan Hiểu Long nhún nhún vai, đi sát theo phía sau Hứa Nhạc, nói:
- Nói thế nào đi nữa, người bằng hữu này của anh cũng không phải là người bình thường, ai có thể nói trước được sẽ không có tình huống ngoài ý muốn gì phát sinh chứ? cẩn thận một chút cũng không thừa.
Liền đúng vào lúc này, cửa hông của chiếc xe quân dụng màu xanh lục mở ra, một gã nam nhân từ trên chiếc xe bước xuống. Hai má hắn tái nhợt, đầu tóc rối bù tung bay trong gió, chỉ có cặp mắt hoa anh đào kia cùng với khuôn mặt anh tuấn là vẫn còn rạng ngời, tựa hồ không có chút nào thần thái của một kẻ vừa mới nằm trong nhà ngục tối đen suốt một năm trời cả.
Gã nam nhân anh tuấn mà tiều tụy kia ngay sau khi bước xuống xe, liền ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn trời, liếc nhanh qua phần tin tức nhiệt náo đang phát liên tục trên màn hình lớn cuối quảng trường, sau đó hít một hơi thật sâu, con mắt nheo lại khiến cho người ta cực kỳ say mê.
Nhìn thấy một màn này, Hứa Nhạc trầm mặc bước nhanh cước bộ hơn một chút, hướng về phía hắn mà đi tới. Trong lòng Hứa Nhạc thầm nghĩ đến cái tin tức được truyền đến từ phía Đại viện Tây Sơn kia. Nghe nói trong quá trình đàm phán với Phiến Quân lần này, cũng không có đàm phán về vấn đề của tên gia hỏa này. Mà chính là do vị lãnh tụ tình báo Phiến Quân trong truyền thuyết kia, đã tự mình hướng về phía Cục Trưởng Cục Điều Tra Liên Bang mà ra điều kiện. Nếu không phải là như thế, đại khái tên gia hỏa này vẫn còn bị tiếp tục giam trong nhà ngục.
Lần trước khi hai người ngồi trong vũng máu của Nghị Viên Mạch Đức Lâm vừa hút thuốc vừa lắng nghe tiếng chuông, nháy mắt cũng đã gần một năm trôi qua rồi.
Chính phủ Liên Bang trong khoảng thời gian hai tháng trước liền khởi động lại chuyên án Mạch Đức Lâm. Vị Nghị Viên cáo già, mầm mống độc của bên phía Đế Quốc này, sau khi chết đi vẫn như cũ không được nhắm mắt xuôi tay một cách bình an, dần dần bị những kẻ nào đó trong Chính phủ Liên Bang bắt đầu bóc trần ra cái áo khoác nhân nghĩa bên ngoài của ông ta.
Mạch Đức Lâm chết đi, danh tiếng Mạch Đức Lâm hoàn toàn mất hết, Mạt Bố Nhĩ trở thành Tổng Thống Liên Bang. Lãnh tụ Nam Thủy đi đến Đặc khu Thủ Đô, Liên Bang Đại hòa giải... Nghe nói mấy ngày trước vị Viện Trưởng Viện Khoa Học Liên Bang Lâm Viễn Hồ đã lặng lẽ không một tiếng động từ trần. Sự biến hóa xoay vần của thế giới này không ngờ lại nhanh chóng đến như thế. Nhanh chóng đến mức những người của cả hai bên cũng đều không có thời gian để mà đi cảm khái cái quy luật biển cả hóa nương dâu, liền phát hiện ra vị trí mà mình đang đứng vốn sớm đã không còn là cái vị trí của lúc trước nữa rồi.
Chương 044: Bạn bè gặp lại (2)
Chiếc xe quân dụng màu xanh lục lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi nơi đó. Những chiếc xe quân dụng đặc xá của Chính phủ Liên Bang luôn luôn là như thế, đi lại lặng lẽ không một tiếng động. Cũng không ai muốn loại giao dịch mang tính chính trị như thế này bị phơi bày lộ liễu dưới ánh mắt của công chúng.
Hứa Nhạc đi tới trước người gã nam nhân, nheo con mắt lại nhìn dò xét từ trên xuống dưới một lượt. Hắn thò tay vào trong túi áo bộ quân phục, lấy ra một bao thuốc lá hiệu ba số 7. Thi công tử đưa tay lấy một điếu, đưa lên trên cặp môi có chút khô héo trắng xác, cẩn cẩn thận thận dùng một tay che gió lại, còn thật sự đốt lên một điếu.
Rít mạnh một hơi, tàn thuốc trên đầu điếu thuốc bị hút lên sáng ngời, giống như là ánh làn khói chiều trên ánh hoàng hôn ở dưới vùng quê rất nhanh rút về phía chân trời vậy.
Thi Thanh Hải hút một hơi thật sâu, thật đầy một ngụm thuốc, nheo mắt lại, cau mày, cúi đầu, tựa hồ có chút thống khổ, cũng có chút hưởng thụ. Thật lâu hắn cũng trầm mặc không nói cái gì. Một lúc sau hắn mới đem điếu thuốc cùng với tinh thần vừa mới khôi phục lại đưa đến trước mặt của Hứa Nhạc.
Hứa Nhạc cũng tiếp nhận điếu thuốc, nhanh chóng hút mạnh một ngụm sau đó liền bị sặc ho khan một tiếng, sau đó dùng thanh âm khàn khàn mà nói:
- Ốm đi nhiều, ngoài cái này ra thì thật ra cũng không có bất cứ biến hóa gì cả.
- Điều đó là tự nhiên.
Thi Thanh hải mỉm cười nhìn về phía Hứa Nhạc đang đứng trước mặt của mình, nói:
- Bản công tử ta là nhân vật như thế nào cơ chứ? Cậu cùng hiểu rõ ràng hơn ai hết mà.
- Trong nhà tù tối đen đến năm tháng trời, cậu làm thế nào có thể sống qua ngày chứ?
Hứa Nhạc đưa điếu thuốc trở lại cho Thi Thanh Hải, sau đó từ trong hộp thuốc lá lấy ra thêm một điếu tự châm cho mình. Đây chính là vấn đề mà hắn lo lắng nhất suốt mấy ngày gần đây. Lúc hắn còn ở nhà ngục tối Tổ Hồ Ly, còn có lão già kia cùng với hắn nói chuyện phiếm đỡ buồn, thỉnh thoảng hắn còn yêu cầu lão già kia gửi cho vài bộ phim để xem nữa. Thế nhưng mà Thi Thanh Hải chỉ có một mình một người, cuộc sống của hắn làm thế nào có thể trải qua được năm tháng tối đen trầm mặc mà lạnh như băng kia.
- Bỗn thiếu gia ta là nhân vật chuyên nghiệp mà...
Thi Thanh Hải thoáng chút cười cười, nụ cười của hắn cũng có chút tàn nhẫn. Đại khái là hắn cũng không thể nào nguyện ý nhớ lại thời khắc hắc ám đã từng trải qua lúc trước. Dừng lại một lát sau, hắn mới tiếp tục nói:
- Những năm tháng này đại khái cũng không quá mức khổ sở như cậu nghĩ đâu, đại khái chính là sau khi cậu được đặc xá... Trên thực tế, tôi ở trong nhà ngục tối Tổ Hồ Ly, cũng đã làm quen được với mấy người bạn...
- Cậu quả nhiên còn cứng cỏi hơn tôi một chút.
Hứa Nhạc còn thật sự nghiêm túc nói.
Gió thu dần dần thổi quét mạnh lên. Trên toàn bộ Quảng trường Hiến Chương cũng chỉ còn thanh âm vang ra từ buổi diễn thuyết của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ trên màn hình lớn mà thôi, cùng với thanh âm gần như thầm thì của hai gã nam nhân ở đây.
Lan Hiểu Long cùng với Hùng Lâm Tuyền và bốn gã nam nhân đang đứng cách đó không xa, không ngừng quan sát bốn phía, vừa chăm chú theo dõi những hoàn cảnh xung quanh mọi người, vừa kinh hãi lắng nghe những lời mà hai gã Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải đang trao đổi với nhau.
Lúc này bọn họ đại khái cũng biết được, Hứa Nhạc khi còn ở lớp huấn luyện đã tự xưng là ‘Ta', đại khái chính là học được từ trên người gã nam nhân có chút gầy yếu này. Chẳng qua theo như bọn họ suy nghĩ, một gã nam nhân có thành tích thủ khoa tốt nghiệp Đại Học Quân Sự I, gã gián điệp ưu tú trải qua hai tầng huấn luyện giữa Chính phủ Liên Bang cùng với Phiến Quân, gã nam nhân trâu bò từng đi ám sát Mạch Đức Lâm, tự xưng một tiếng ‘Ta’, là phi thường có tư cách.
- Trong suốt thời gian bị giam trong ngục, ta luôn luôn nghĩ rằng nếu như có một ngày được thả ra, nhất định là phải đi gặp một người. Cậu đoán xem là ai?
Thi Thanh Hải lúc này đã châm đến điếu thuốc thứ hai, ngồi xổm bên cạnh hàng ghế đá mà nói.
Hứa Nhạc cũng ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh hắn, đáp:
- Chắc không phải là ta rồi.
- Cậu đề cao mình quá.
Thi Thanh Hải thoáng mỉm cười, nói. Cặp mắt hoa anh đào khiến cho chúng sinh mê muội trong làn gió thu dần dần nở ra như một đóa hoa xinh đẹp, khiến cho người ta sinh ra lòng say mê cuồng nhiệt.
- Ta đã an bày xong hết rồi.
Hứa Nhạc thấp giọng nói:
- Tối nay nàng ta và Lưu Hỏa sẽ đi gặp cậu.
oOo
Trước cửa Đại viện Tây Sơn lúc này cũng là gió thu thổi quét lạnh lẽo, đám quân nhân đứng gác bên ngoài của Đại viện lại lộ ra một cỗ khí tức thiết huyết, càng khiến cho cảm giác giá lạnh nơi này càng thêm nồng đậm vài phần.
Trâu Úc hôm nay đặc biệt mặc một bộ áo khoác liền quần màu đen, trong lòng thì ôm theo Lưu Hỏa lúc này đang lặng lẽ ngủ say. Ánh mắt của nàng lúc này rõ ràng thể hiện vẻ mặt lãnh liệt, bởi vì màu sắc quần áo thay đổi khác thường, cho nên càng thể hiện một cảm giác lạnh lùng bức nhân.
Vị thiên kim tiểu thư của Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng này ngũ quan lúc nào cũng lộ ra một cảm giác lạnh lùng lãnh khốc. Muốn nói là xinh đẹp, đúng là thật sự xinh đẹp đến cực điểm. Nhưng mà bất luận là Trâu Úc lúc này, hay là cô gái Trâu Úc mặc một bộ quần áo màu đỏ, hai là hôm nay là một bà mẹ xinh đẹp, đại đa số thời khắc nào, thì cặp mắt với hàng lông mi thẳng tắp luôn luôn lộ ra một cỗ cảm giác lãnh khốc. Từ khi quen biết với Hứa Nhạc, ở trước mặt hắn nàng kỳ thật cũng không hề cố ý sắm vai một nhân vật nào đó, thế nhưng mà trong trường hợp đặc biệt ngày hôm nay, nàng lại cố tình mang lên cái mặt nạ lạnh lùng này.
Hứa Nhạc bước xuống chiếc ô tô màu đen, hướng về phía cô ta khẽ mỉm cười một cái. Ánh mắt của hắn lướt nhanh qua phần cổ áo gió màu đen, nhìn thấy một chút màu đỏ lộ ra bên dưới. Đúng là cô gái này lúc nào cũng không thể rời xa được màu đỏ thân thiết cả.
Chiếc ô tô lại một lần nữa được khởi động, Trâu Úc leo lên ngồi ở vị trí cạnh người lái. Nàng cố ý muốn phá vỡ không khí trầm mặc này, thanh âm cực kỳ trong trẻo nhưng lại lạnh lùng:
- Người trong nhà chỉ biết là tôi đi theo anh ra ngoài ăn cơm. Một lát nữa khi anh đón tôi trở về, cũng đừng nói lộ ra gì cả.
- Chỉ là đi gặp mặt người quen cũ thôi, làm gì giống như là đánh giặc vậy?
Hứa Nhạc nheo mắt nhìn về phía trước, nói.
Chiếc ô tô màu đen dừng lại ở dưới một căn nhà trọ cao cấp ở khu vực phía Nam Đặc khu Thủ Đô. Hứa Nhạc bế đứa bé cùng với Trâu Úc bước vào trong thang máy. Thang máy đi lên đến tầng cao nhất mới mở ra. Hứa Nhạc nhìn thấy Trâu Úc đang chậm rãi bước về phía căn phòng ăn đã được đặt sẵn, trong lòng toát lên một tia cảm giác ấm áp. Hắn quay sang nói với Hùng Lâm Tuyền từ đầu đến giờ vẫn đứng canh gác ở nơi này, phân phó mấy câu nói cẩn thận về vấn đề an toàn.
Lúc hắn đang chuẩn bị rời đi, Trâu Úc đột nhiên xoay người lại, dùng một giọng điệu đạm mạc khiến cho người khác không thể nào hoài nghi được:
- Một tiếng sau quay lại đón tôi.
Hứa Nhạc thoáng có chút khẽ rùng mình, sau đó mới gật gật đầu.