Gian Khách

Chương 42: Q.3 - Chương 42: Bảy giây của lão già kia (Hạ) (1)






Bất cứ máy vi tính bình thường nào khác nếu như bị treo máy, người sử dụng đại khái cũng sẽ thừa dịp đoạn thời gian này để gác chân nghỉ ngơi một lát, chờ máy khởi động lại, chờ đoạn nhạc hoan nghênh mặc định trong hệ thống máy tính vang lên, cũng không có ai xem chuyện này biến thành một chuyện tình khiếp sợ kinh thiên quỷ khốc thần sầu cả.

Nhưng mà cái Máy vi tính Trung ương nằm sâu trong lòng đất của Cục Hiến Chương Liên Bang kia thì lại khác, trước giờ chưa bao giờ bị treo máy cả. Vô số vạn năm qua ‘hắn’ cũng đã hoạt động không ngừng nghỉ, chưa bao giờ nghỉ ngơi lấy một phút nào. Cho nên đến một ngày nào đó trước thu, những quầng sáng trên các màn hình khổng lồ trong lòng đất kia đột nhiên đồng loạt biến thành một mảnh đen kịt, tất cả các phân đoạn xử lý hệ thống trên các máy tính cá nhân con đều toàn bộ lâm vào tĩnh mịch, cả Cục Hiến Chương đồng thời choáng váng.

Mấy từ ‘choáng váng’ này kỳ thật cũng không đủ để hình dung những cảm xúc phức tạp diễn ra tại thời điểm đó. Từ Cục Trưởng Cục Hiến Chương cho đến các nhân viên phân tích số liệu cơ sở bên dưới, mọi người đều trừng mắt há hốc mồm nhìn lên cái màn hình đen kịt, lắng nghe một mảnh im lặng đến chết người này. Cảm giác của bọn họ giống như là khỏa Mặt trăng vốn hàng vạn năm vĩnh viễn chiếu rọi trên bầu trời Thủ Đô Tinh Quyển, lúc này đột nhiên tắt đi ánh sáng vốn có của nó, tất cả hàng ti tỉ vì sao trên bầu trời vũ trụ cũng đột nhiên biến mất vô tung.

Hệ thống Máy vi tính Trung ương Liên Bang đã đình chỉ công tác!

Đối với cả Liên Bang cùng với xã hội nhân loại mà nói, cái này đến tột cùng là có ý nghĩa gì, không ai có thể hiểu rõ ràng hơn so với đám nhân viên quan chức của Cục Hiến Chương cả. Bọn họ biết nếu như cái Máy vi tính Trung ương này mà mất đi tác dụng, những kẻ của Đế Quốc có thể sẽ nhẹ nhàng không một tiếng động tiến hành tấn công đại quy mô, thậm chí căn bản không cần kẻ địch bên phía Đế Quốc tiến công xâm lược, hệ thống ranh giới tinh vực rộng rãi khắp Liên Bang kia, sẽ bởi vì mất đi lực lượng khống chế cực kỳ mạnh mẽ này, mà bắt đầu chia năm sẻ bảy, toàn bộ xã hội nhân loại cũng sẽ trở nên phân ly!

Mất đi quang huy của Đệ Nhất Hiến Chương, nhân loại đến tột cùng sẽ biến thành cái dạng gì? Không ai dám tưởng tượng đến vấn đề khủng bố này sẽ như thế nào. Đứng đối diện với một mảnh hắc ám cùng với im lặng trong tòa đại sảnh, hơn một ngàn gã viên chức trong lòng đất lẫn trên mặt đất của Cục Hiến Chương Liên Bang đều đồng loạt lặng ngắt không một tiếng động. Có kẻ hai bàn tay chắp lại, không ngừng cầu nguyện, có một số viên chức nữ thậm chí còn hoảng sợ bất lực đết mức hai hàng nước mắt chảy dài nữa.

Loại cảm giác rung động khó khăn đến cực điểm như thế này, khiến cho trái tim của mọi người rất nhanh gần như không chịu nỗi. Bọn họ không biết cái cỗ Máy vi tính trung tâm này... cái kẻ mà bọn họ thân thiết xưng là ‘lão già kia’ chẳng phải là đã đến ngày sắp sửa lâm vào thời khắc lâm chung hay sao? Hai là nói hắn ta cũng giống như mấy lão già bình thường, bị lên cơn đau tim, sau đó sẽ lập tức tỉnh lại?

Cái không khí lúc này cũng không phải là nhà đang đưa tang, nhưng so với nhà có tang lại càng thêm bi thương rất nhiều. Đây cũng không phải là những cơn sấm động giữa ngày xuân, thế nhưng uy lực chấn nhiếp của nó so với những cơn lôi điện lại còn mạnh mẽ hơn nhiều.

0O0

Cũng may là cái Máy vi tính Trung tâm ở sâu trong lòng đất bên dưới Cục Hiến Chương kia cũng chỉ lâm vào trạng thái tạm ngừng không quá lâu. Khoảng 7,132211 giây sau trên màn hình tinh thể lỏng khổng lồ trên tường, vốn đang làm một mảnh tối đen hắc ám, đột nhiên ngay ở khu vực trung tâm chợt xuất hiện một cái quang điểm cực nhỏ.

Sau đó cái quang điểm đó đột nhiên lại nổ mạnh, bộc phát ra vô số những tia quang mang sáng trắng vô cùng mãnh liệt. Chỉ trong khoảnh khắc, những tia sáng bắt đầu chiếu sáng khắp nơi trong không gian dưới lòng đất rộng rãi. Tựa hồ như có vô số những tinh vân đang tràn ngập sinh cơ, phát ra quang mang khủng bố để báo hiệu sự ra đời của mình. Đoạn thời gian này quả thật là quá ngắn, dùng mắt thường cũng không thể nào ghi nhận lại được. Thậm chí cho dù là dùng các loại máy móc ghi hình với tốc độ cao nhất cũng không thể nào ghi nhận lại được.

Sau một mảnh quang mang sáng rọi chính là sự yên lặng bình thường. Vô số các hình ảnh khắp nơi trên khắp Liên Bang này lại một lần nữa xuất hiện trên các màn hình khắp nơi trong Cục Hiến Chương. Vô số các hệ thống ngôn ngữ máy móc phức tạp khó hiểu rất nhanh lại xuất hiện trên các màn hình. Hơn nữa tốc độ vận chuyển của các hệ thống ngôn ngữ này so với bình thường tựa hồ còn có vẻ nhanh hơn lúc trước một chút.

Một cái thanh âm máy móc tràn ngập biểu cảm chợt vang lên khắp nơi trong tòa nhà Cục Hiến Chương:

- Thăng cấp hoàn thành.

Ngoại trừ những thanh âm kỳ lạ này, giống như là chưa hề có bất cứ thứ gì vừa mới phát sinh ra, giống như là bảy giây khủng bố vừa rồi đã chưa hề phát sinh ra vậy.

oOo

Khi hệ thống Máy vi tính trung tâm lâm vào một mảnh tối đen hắc ám, mọi người trong Cục Hiến Chương đều cho rằng cả thế giới đã đến lúc tan vỡ ra. Thế nhưng khi mà nó vừa mới khôi phục lại được bình thường, bọn họ đột nhiên cảm thấy rằng cả thế giới này giống như là vừa mới được phục sinh trở lại vậy. Trong thần thoại trước tràng hạo kiếm trong Viễn cổ, tựa hồ có một vị Đấng Sáng Thế nào đó, đã sáng tạo ra cái thế giới rực rỡ sáng rọi này trong thời gian bảy ngày. Thế nhưng vị Thần trong lòng mọi người trong Cục Hiến Chương thì lại cho rằng thế giới của bọn họ chỉ được thành lập trở lại, tựa hồ chỉ tốn thời gian có bảy giây mà thôi.

Thời gian bảy giây là quá ngắn, vì thế cho nên trên mặt rất nhiều gã viên chức của Cục Hiến Chương, cảm xúc sợ hãi tuyệt vọng khi này vẫn còn chưa kịp trôi qua, rất nhiều nữ viên chức, trong ánh mắt, nước mắt vừa mới chảy xuống chưa khỏi hết khuôn mặt, toàn bộ quá trình này liền xong rồi, khiến cho tâm tĩnh của bọn họ nhất thời lâm vào một trạng thái hụt hẫng khó nói nên lời.

Cỗ Máy vi tính Trung ương nằm sâu trong lòng đất của Cục Hiến Chương kia, trong các quy tắc dài dằng dặc của Đệ Nhất Hiến Chương quả thật cũng có điều khoản ghi nhận là nó sẽ có thể được thăng cấp. Nhưng mà tất cả những người hiện tại còn sống trong Liên Bang này, cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai tận mắt chứng kiến được một màn này. Hơn nữa dựa theo những ghi chép lưu lại từ trước đến giờ, hệ thống Máy vi tính Trung ương Liên Bang mỗi lần cần tiến hành nâng cấp, cũng sẽ mất một khoảng thời gian rất dài, cần phải tiến hành nâng cấp hệ thống phần cứng cùng với thay đổi những trang bị cấu kiện phức tạp tương quan. Cũng chưa từng có ai tưởng tượng qua, cái lão già này cứ như vậy đột nhiên ngã lăn ra chết, dọa cho vô số người bị choáng váng, sau đó lại mở mắt ra, liền lạnh lùng thông báo với mọi người rằng mình đã thăng cấp thành công.

Cái này là dạng nâng cấp gì cơ chứ? Không ai biết cả.

Hệ thống Máy vi tính Trung ương lần này bị treo máy ngoài ý muốn, hoặc nói là tự động thăng cấp, đã bị mọi người xếp vào danh sách sự kiện cấp độ 2, giữ bí mật một cách nghiêm khắc. Ngoại trừ các nhân viên quan chức trung tâm của Cục Hiến Chương ra, tạm thời cũng chỉ có Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Phó Tổng Thống Bái Luân là được thông báo, ngay cả bên phía Nghị Viện, ủy Ban Quản Lý Liên Bang cũng hoàn toàn không biết, Cục Hiến Chương ngày hôm đó đã từng trải qua bảy giây kinh tâm động phách đến như thế nào.

Chương 042: Bảy giây của lão già kia (Hạ) (2)

Mất một khoảng thời gian rất dài, Cục Hiến Chương mới có thể từ trong tình cảm khiếp sợ phức tạp này mà bình tĩnh trở lại. Chỉ là từ sâu tận đáy lòng của tất cả mọi người, cũng đều lưu lại một câu nghi vấn mãnh liệt, cái bóng ma không biết hình dáng này vẫn cứ không ngừng bay đi bay lại khắp nơi trong lòng tất cả mọi người ở đây...

Ánh mắt của Thai Lão Cục Trưởng cùng với Thôi Tụ Đông khẽ chớp nhẹ mấy cái, liền tự nhiên bừng tĩnh lại, tựa hồ như cũng không muốn nhớ lại cùng với tiến hành phân tích lại nguyên nhân của bảy giây ngày đó.

Thân là hai nhân viên cao cấp nhất, từng công tác trong Cục Hiến Chương khoảng thời gian lâu nhất, cũng là có quyền hạn cao nhất, đối với Máy vi tính Trung ương Liên Bang này có sự hiểu biết sâu sắc nhất, kỳ thật là trong cả một đời công tác buồn tẻ đơn điệu của hai người, sớm cũng đã có được một sự hiểu biết xác thực, cái Máy vi tính Trung ương nằm sâu trong lòng đất kia chính là đại biểu cho trình độ văn minh của toàn bộ Liên Bang hiện tại. Kỳ thật trình độ khoa học kỹ thuật của nó so với trình độ của xã hội Liên Bang hiện tại còn phải cao hơn một bậc. Tiểu tổ năm người vĩ đại năm đó đã vì xã hội nhân loại mà để lại kết tinh trí tuệ cao siêu của mình-.. vấn đề cỗ Máy vi tính Trung ương kia có thể tự động tiến hành thăng cấp như thế này, chính là chuyện tình mà hệ thống khoa học kỹ thuật hôm nay không thể nào làm được.

Trước khi tràng đại hạo kiếp xảy ra, nền văn minh của nhân loại trước đây đã phát triển đến một trình độ khiến cho kẻ khác phải sợ hãi, tuy rằng vô số vạn năm trôi qua, nhân loại ngày nay một mực không ngừng tiến bộ, không ngừng phát triển, ở một số phương diện nào đó thậm chí đại khái cũng đã vượt qua tiền nhân, thế nhưng chung quy ở một số phương diện trung tâm nào đó vẫn như cũ không thể khôi phục lại được vinh quang như ngày xưa.

Thai Lão Cục Trưởng bấm mấy nút nào đó trên bàn phím trước mặt của mình, đem toàn bộ các hồ sơ của Hứa Nhạc trên màn hình lớn phía trước xếp vào hạng mục cấp bậc tuyệt mật. Ông ta ngồi trầm mặc thật lâu trên ghế, nghĩ đến những nhân viên thuộc hạ bận rộn bên dưới Cục Hiến Chương, nghĩ đến tòa nhà văn phòng thần bí này, trong lòng không khỏi sinh ra một tia xúc động mãnh liệt. Trải qua nhiều năm như vậy rồi, kỳ thật Cục Hiến Chương vẫn như cũ chỉ là những nhân viên phục vụ của lão già kia mà thôi. Bọn họ biết rõ có một số sự tình mình có thể biết được, thế nhưng vĩnh viễn lại không thể hiếu biết nổi hết những chuyện tình mà mình không thể có năng lực mà hiểu biết này.

Cùng một cỗ máy móc khổng lồ, tầm mắt chiếu rọi khắp nơi trong toàn bộ vũ trụ bao la, là kết tinh của trí tuệ văn minh nhân loại làm bạn cả đời này, tận mắt nhìn thấy những năng lực siêu tuyệt của nó, ở trong một cơ cấu có chút quái dị giống như Cục Hiến Chương Liên Bang này, rất nhiều viên chức kỳ thật cũng đã không hay không biết bị một sự ảnh hưởng mơ hồ nào đó tác động đến. Bọn họ cũng không phải là những giáo đồ của giáo phái khoa học nào, thế nhưng ở sâu nhất trong nội tâm của mỗi người, vi phạm đến tinh thần khoa học mà đáng lý ra bọn họ phải tuân thủ nghiêm khắc nhất, bọn họ vô cùng mê tín.

Bọn họ tin tưởng một cách mê muội, thậm chí còn có thể nói rằng sùng bái cái Máy vi tính Trung ương kia, đem cái cỗ máy móc lạnh như băng kia, coi như là tượng trưng cho tinh thần của toàn Liên Bang, như là di vật kết tinh trí tuệ cuối cùng mà thế hệ vĩ đại trước đây đã để lại. Bọn họ cho rằng bản thân mình thân là những nhân viên phục vụ cho cỗ Máy vi tính Trung ương kia mà cảm thấy vinh quang cùng với kiêu ngạo vô hạn.

Loại mê tín này, nguyên nhân phát ra chính là sự sùng bái mãnh liệt đối với trình độ trí tuệ mà nhân loại có khả năng đạt đến được, nguyên nhân chính là những sự tích vinh quang chói mắt mà quang huy Đệ Nhất Hiến Chương hơn ngàn vạn năm nay đã phát ra, nguyên nhân chính là quy tắc máy móc vĩnh viễn cũng sẽ không mắc sai lầm. Các quan chức Cục Hiến Chương mê tín nó, sùng bái nó, xem nó như là người nhà bình thường vậy, tin tưởng mà thân thiết gọi nó là: lão già kia.

Thai Lão Cục Trưởng này cũng không hề ngoại lệ. Ông ta im lặng nhìn chằm chằm vào những câu nói máy móc rất nhanh hiện lên trên màn hình trên tường, đột nhiên đối với việc tra cứu lại thân phận của Hứa Nhạc mất đi hứng thú. Một khi lão già kia thủy chung vẫn không chịu phán định rằng thân phận tên gia hỏa này có vấn đề, như vậy cũng sẽ luôn có nguyên nhân hợp logic vô cùng tinh vi không thể nào nghịch chuyển lại.

Bên trong Cục Hiến Chương Liên Bang lưu truyền một quy tắc bất thành văn, cái quy tắc này tựa hồ cũng không phù hợp với tinh thần của Đệ Nhất Hiến Chương, thế nhưng sau khi xâm nhập vào trong cái cơ cấu này vô số năm, cũng đã âm thầm ăn sâu vào trong nội tâm của từng gã viên chức của Cục Hiến Chương này, khiến cho bọn họ cũng không thể kháng cự, lại càng không muốn kháng cự lại.

Cái quy tắc này chính là: Điều một, lão già kia vinh viễn cũng sẽ không phạm sai lầm. Điều hai, nếu lão già kia sai lầm, hãy xem lại điều một.

- Ngay từ ngày đầu tiên ta gia nhập vào Cục Hiến Chương, ta luôn luôn tự hỏi một cái vấn đề...

Thai Lão Cục Trưởng sau khi chấm dứt sự suy ngẫm của ông ta, quay lại cầm lấy cây gậy đánh golf của mình, có chút cảm khái nói:

- Ta không biết được lão già kia đến tột cùng là có sinh mệnh hay không.

Thôi Tụ Đông nghe xong câu nói đó, cảm giác sau lưng là một mảnh rét lạnh, thậm chí rét lạnh đến mức có chút đau đớn. Trên thực tế đại khái là bất cứ nhân viên nào đã từng công tác một thời gian trong Cục Hiến Chương này, cũng đều sinh ra sự nghi hoặc này trong lòng. Bởi vì cái Máy vi tính Trung ương thật sâu trong lòng đất kia thật sự là có vẻ quá mức vạn năng. Tuy rằng mãi cho đến bây giờ nó cũng chưa từng thể hiện ra bất cứ trình tự nào thể hiện sự nhân tính hóa của mình cả.

- Lúc còn ở Tiểu đội 7 Sở Nghiên Cứu, luận văn tiến sĩ của ta chính là nghiên cứu về vấn đề này.

Trầm mặc một lúc sau, Thôi Tụ Đông trầm mặc mở miệng nói:

- Dựa theo những trình tự ăn khớp trong trung tâm xử lý của lão già kia, cùng với nguyên tắc thiết kế Đệ Nhất Hiến Chương của tiểu tổ năm người năm xưa, nếu như hắn thật sự sinh ra một loại hình thức suy nghĩ logic nào đó theo kiểu có ý thức sinh mệnh, như vậy thì hắn sẽ trực tiếp nổ tung ngay.

Nghĩ rằng như vậy tựa hồ như vẫn như cũ không đủ để trấn an lại tâm tình một mực dao động của mình, Thôi Tụ Đông rất nhanh nói thêm một câu nữa:

- Hơn nữa theo góc độ triết học mà nhìn, đây là chuyện tình không hợp với logic.

- Nói cũng như không...

Thai Lão Cục Trưởng nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mở to cặp mắt thoáng có chút vô thần của mình, cầm theo cây gậy đánh golf hướng về phía bên ngoài văn phòng mà đi đến, chậm rãi nói:

- Hơn nữa... chuyện đó thì có quan hệ gì đến chúng ta cơ chứ? Lão già kia cũng đã tồn tại mấy vạn năm nay rồi, thậm chí sẽ còn tồn tại thêm triệu năm nữa, còn chúng ta chung quy trước sau gì cũng sẽ chết. Ta chưa bao giờ hoài nghi, cho dù là cả Liên Bang này cũng bị hủy diệt, thì lão già kia vẫn như cũ sẽ tiếp tục tồn tại mãi, cho đến khi vũ trụ này bị hủy diệt mới thôi. Một khi đã như thế, chúng ta làm sao có tư cách mà đi thảo luận chuyện tình của hắn chứ?

Chương 43: Vấn đề trình tự (1)

Đại khái cũng chỉ có những gã viên chức Cục Hiến Chương Liên Bang, cả đời phục vụ cho cái Máy vi tính Trung ương kia mới có thể thoải mái như thế mà đàm luận về loại sự tình như thế này. Bởi vì cuộc sống của đám người bọn họ, thậm chí là mỗi một hơi thở, cũng cùng với cái cỗ máy móc điện toán lạnh như băng nằm sâu dưới lòng đất kia liên hệ cùng một chỗ với nhau. Bọn họ vốn có được sự thân thiết trời sinh. Nhưng nếu như đoạn nói chuyện trong văn phòng của Cục Hiến Chương này bị lưu truyền ra bên ngoài, không biết sẽ dẫn đến bao nhiêu phong ba bão táp.

Trên thực tế Thai Lão Cục Trưởng cùng với trợ lý Thôi Tụ Đông cũng chỉ là nhàn rỗi nói chuyện phiếm mà thôi. Bọn họ không có năng lực để mà đi thăm dò rõ ràng vấn đề bảy giây này, càng không thể nào biết được, cái Máy vi tính Trung ương Liên Bang này đột nhiên bị treo máy, chính là bởi vì trong thời điểm nó đang tiến hành điều tra thân phận chân thật của Hứa Nhạc, đụng phải một vấn đề khiến cho nó cũng cảm giác được vô cùng khó khăn cùng với không logic, đồng thời tiếp xúc tới một cảm giác trình tự máy móc có chút không phù hợp.

Bảy giây bị treo máy, cỗ Máy vi tính Trung ương lại một lần nữa khôi phục lại. Thế nhưng không ai để ý đến, sau khi cỗ máy tính này khôi phục lại, trong khoảnh khắc vô số trình tự khởi động chấm dứt xong, ngay sau câu nói cuối cùng kia... có một cái dấu hiệu giống như đại biểu cho một khuôn mặt tươi cười xuất hiện trên màn hình...

Bảy giây mà hệ thống Máy vi tính Trung ương bị treo máy, hoặc là tiến hành nâng cấp, đúng chính là bảy giây khi mà Hứa Nhạc đang ở trong khu rừng rậm tại căn cứ huấn luyện, khi mà hắn kêu gọi một cách thắm thiết nhưng không hề nhận được phản hồi, khiến cho hắn phải đổ mồ hôi lạnh một trận. Thân là một cỗ máy móc trí tệ không có thân hình cụ thể, thế nhưng lại bình tĩnh, trầm lặng chăm chú quan sát hoạt động của toàn bộ xã hội nhân loại, sở dĩ trong lúc tiến hành điều tra thân phận chân thật của Hứa Nhạc, nó xuất hiện vấn đề trong xử lý cấp bậc, nguyên nhân chính là trong vòng trình tự xử lý của nó chợt xuất hiện một vấn đề vòng lặp không có lối thoát.

Vấn đề trình tự này chính là Hứa Nhạc.

Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương mà tiểu tổ năm người lưu lại cho xã hội Liên Bang, trải qua vô số vạn năm hoạt động, cũng chỉ có phát hiện ra tổng cộng 71 cái tình huống dị thường cùng với một tình huống hư hư thực thực thực, không biết có phải khác thường hay không. Mà tất cả 71 tình huống đã được phán định là dị thường kia toàn bộ cũng đã bị cỗ Máy vi tính Trung ương kia xác định là những sự kiện thuộc danh sách cấp độ I. Phải biết rằng trong suốt thời gian mấy vạn năm gần đây, những sự kiện mà nó xác định là thuộc danh sách sự kiện cấp độ I. ngoại trừ lần đám người Đế Quốc đột nhiên tập kích Liên Bang, cùng với lần phát hiện ra tung tích tên Bảo Dưỡng Sư Dư Phùng kia ra, cũng chưa có thêm bất cứ tình huống nào nữa.

Dựa theo nguyên tắc cấp bậc xử lý tiêu chuẩn cho các tình huống dị thường đã được quy định sẵn, hệ thống Máy vi tính Trung ương một khi phát hiện ra tình huống dị thường, sẽ lập tức tiến hành phát ra lời thỉnh cầu chủ động liên hệ. Nếu như đối phương cự tuyệt, nó sẽ lập tức phát ra báo cáo đệ trình lên phía Chính phủ Liên Bang tiến hành xử lý. Hoặc là nó sẽ vận dụng những quyền hạn quy định sẵn trong bộ dữ liệu lưu trữ, trực tiếp đem tình huống dị thường loại này trực tiếp vô thanh vô tức tiêu hủy đi.

Tiến hành liên hệ chủ động sẽ phải ở một mặt nào đó, tiến hành các hoạt động xâm lấn đại não của nhân loại bị đặt nghi vấn tình huống dị thường. Loại phương thức liên hệ này vốn là hoàn toàn vi phạm tinh thần của Đệ Nhất Hiến Chương, hơn nữa lại còn là một phương thức vô cùng nguy hiểm. Những người bị tiến hành liên hệ chủ động đều sẽ phải bị một trình tự máy móc tiến hành dò xét, thậm chí còn bị ảnh hưởng đến đại não của mình. Thậm chí còn thông qua con chip vi mạch gắn sâu vào trong gáy, khống chế luôn cả cơ hội sinh tử của một người nữa. Người bị phán định là đối tượng tình huống dị thường thứ 71, chính là vị Phong Dư đại thúc kinh tài tuyệt diễm, du hành khắp các tinh cầu trong vũ trụ bao la, chính là đã lạnh lùng cự tuyệt lời thỉnh cầu tiến hành chủ động liên hệ đến từ Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, cho nên cuối cùng hắn đã biến thành đào phạm truy nã của toàn Liên Bang, đẫn đến một hồi truy lùng cùng với tiêu diệt kéo dài qua vô số năm cùng vô số tinh hệ trong vũ trụ bao la.

Ở trong giấc mộng màu đen kia, Hứa Nhạc giống như trong tình huống bản năng đã chấp nhận lời thỉnh cầu tiến hành chủ động liên hệ của cỗ Máy vi tính Trung ương sâu trong lòng đất của Cục Hiến Chương. Ngay từ một khắc đó trở đi, Hứa Nhạc liền biến thành sinh vật thể đầu tiên trong lịch sử Liên Bang có khả năng cùng với Máy vi tính Trung ương Liên Bang tiến hành trao đổi hai chiều.

Đến ngày hôm nay thì cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang kia đã có được tỷ lệ xác suất gần như tuyệt đối để suy đoán ra rằng gã công dân Liên Bang tên Hứa Nhạc có mã số công dân S1AT510431X chính là kẻ mà nó từng xác nhận trong hồ sơ tiến nhập vào trình tự xử lý khác thường kia. Cái tình huống hư hư thực thực dị thường nọ thậm chí còn có thể một phen hoàn toàn bỏ đi mấy chữ hư hư thực thực kia.

Hứa Nhạc trong giấc mộng màu đen kia đã tiếp nhận sự liên hệ chủ động, hệ thống Máy vi tính Trung ương cũng không hề phát sinh ra báo cáo chuyển sang Chính phủ Liên Bang, mà là âm thầm, bình tĩnh tiến hành quan sát hắn thật lâu. Nhưng hôm nay một khi đã xác nhận hắn đúng là đối tượng chính của tình huống dị thường số 72, dựa theo trình tự xử lý được lưu trữ trong hệ thống của Máy vi tính Trung ương, được phân cấp vào trình tự quyền hạn cao nhất, chính là không chút do dự nào, lập tức đem sự tồn tại của Hứa Nhạc hoàn toàn hủy diệt đi, không để lại bất cứ dấu vết nào trong lịch sử Liên Bang cả. Bởi vì bản thân sự tồn tại của tình huống dị thường này chính là một cái lỗ hổng cực kỳ uy hiếp đến sự tồn tại của Đệ Nhất Hiến Chương, hoặc là nói rằng cái cơ cấu xã hội mà tiểu tổ năm người năm xưa đã thiết kế ra kia sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng mà điều vô cùng kỳ diệu chính là, luồng năng lượng trong cơ thể của Hứa Nhạc, loại năng lượng xấp xỉ với luồng điện lưu sinh thể cao cấp kia, ở trong bãi đậu xe ngầm của Sân vận động Lâm Hải Châu năm xưa đã đánh trúng vào con chip vi mạch ngụy trang phía sau gáy của hắn, do đó đã kích phát ra một cái cửa sau trong con chip vi mạch đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.